Trời tối trăng thanh gió mát, lũ côn trùng cũng im ắng. Ta quanh quẩn bên ngoài tẩm cung Hoàng thượng, không biết làm thế nào để giảng hoà với hắn.
Cuối cùng, ta hạ quyết tâm, cứ đi vào coi như không có gì xảy ra:
"Chính sự quăng cho thiếp đã đành, bệ hạ còn không thèm nhìn thiếp lấy một cái, người đem giang sơn xã tắc, lê dân bách tính đặt ở nơi nào!"
Hoàng thượng lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn ta, không nói lời nào.
Ta suy nghĩ một hồi rồi nhận ra hình như thái độ của ta không đúng lắm!
Vốn chỉ là muốn nói chuyện thẳng thắn, ai ngờ lại thành hỏi tội!
Tôi gãi gãi tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Cuối cùng cắn răng nói một câu: "Thiếp không phải ý đó, ý của thiếp là tại sao mấy ngày vừa rồi bệ hạ không cùng thiếp ăn cơm?
Hắn lắc đầu, mặt không chút biến sắc.
Ta cũng sốt ruột, nhưng tâm tư đàn ông lại thật sự rất khó đoán.
Ta không biết làm thế nào để dỗ người ta vui vẻ, ta chỉ có chân thành:
"Bệ hạ, người đừng lặng im đến thế, thiếp sai rồi được không? Nhưng người cũng phải nói gì đi chứ, thiếp...... thiếp rốt cuộc sai ở chỗ nào, để cho thiếp có một cơ hội sửa chữa chứ."
Hắn nghiêng đầu, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
Ta thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng là tốt rồi.
"Nàng còn nhớ chúng ta cùng từ thời hiện đại xuyên tới không?"
Hoàng thượng không nhìn ta, giọng điệu nhàn nhạt.
"Nhớ chứ, chúng ta là đồng hương mà."
"Chúng ta được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-chi-thich-lam-nung/2005926/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.