Mạnh Lâm Thanh biết Tử Ngọc có tính tò mò, thích hỏi han, không hẳn vì có mục đích gì mà chỉ đơn giản là để nói chuyện phiếm.
Nhưng...
Từ khi rời khỏi Thường phủ, Mạnh Lâm Thanh đã nhận ra có người theo dõi mình. Mặc dù người đó ẩn nấp rất kỹ, nhưng nàng vẫn phát hiện ra một vài dấu vết.
“Nếu ta có thể nhìn thấu tâm tư người bệnh, thì đã đi làm thầy bói rồi, đâu cần làm đại phu?” Mạnh Lâm Thanh nói.
Nàng cảm nhận được người theo dõi có lẽ đang ở bên phải của họ, nên khi bước đi, nàng cố tình bước chậm lại, để Tử Ngọc đi trước, sau đó khẽ bóp tay phải của Tử Ngọc.
Tử Ngọc giật mình.
Mặc dù cả hai đều biết thiếu gia thực ra là nữ, nhưng việc nàng bất ngờ bóp tay mình như vậy? Thật quá kỳ lạ, chẳng giống với tác phong của Mạnh Lâm Thanh chút nào.
Ngay lập tức, bản năng của người luyện võ trong Tử Ngọc bừng tỉnh. Nàng nhanh chóng hiểu ra ý của Mạnh Lâm Thanh và cảm nhận được có kẻ đang theo dõi.
“Thiếu gia, có cần ta...” Tử Ngọc hỏi ý xem có nên đi điều tra không.
Mạnh Lâm Thanh đã có tính toán sẵn, khẽ lắc đầu mà không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
“Chúng ta nhanh chóng về thôi, có thể y quán đã có người bệnh đến.” Mạnh Lâm Thanh nói lớn.
“Vâng, thiếu gia.” Tử Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, mang theo hộp thuốc theo sau.
Lúc này Tử Ngọc trở nên yên lặng hơn, cho Mạnh Lâm Thanh thời gian suy nghĩ.
Nàng chắc chắn rằng mùi hương thoang thoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765022/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.