Với tính cách và con người của Bạch Y Nhu, cho dù nàng có ghét Ấn Thải Vi đến đâu, lại thất vọng về Mạnh Nguyệt Sinh đến đâu cũng không thể nào đi làm hại một đứa trẻ chưa chào đời.
Còn Mạnh Nguyệt Sinh, bộ dạng chẳng cần điều tra rõ ràng đã vội vàng định tội người khác này, càng khiến Mạnh Lâm Thanh chán ghét đến cực điểm.
“Phu nhân, Bạch đại phu đã tới rồi ạ!” Tiểu tư vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Y Nhu, nhỏ giọng nói.
“Chào phu nhân.” Mạnh Lâm Thanh khẽ khom người hành lễ.
Còn Mạnh Nguyệt Sinh, Mạnh Lâm Thanh lười nhìn đến một cái, đừng nói là hành lễ, trực tiếp xem như không thấy.
Là Thừa tướng, đi đâu cũng là vạn người kính ngưỡng, làm sao có thể bị người ta xem thường như vậy?
Mạnh Nguyệt Sinh nhìn Mạnh Lâm Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn.
“Người này là ai, phủ Thừa tướng là nơi muốn vào là vào sao?” Mạnh Nguyệt Sinh sốt ruột chất vấn, lại muốn mượn chuyện này tiếp tục mắng Bạch Y Nhu.
Nếu không phải không thích hợp, Mạnh Lâm Thanh đã sớm muốn trực tiếp mắng lại Mạnh Nguyệt Sinh rồi.
“Đây là đại phu ta mời đến, Bạch Tử Ngọc.” Bạch Y Nhu phớt lờ thái độ của Mạnh Nguyệt Sinh.
“Đại phu…” Mạnh Nguyệt Sinh đánh giá Bạch Tử Ngọc từ trên xuống dưới, căn bản không xem hắn ra gì: "Mời đại phu đến có ích gì? Người ta đã được chẩn đoán là sảy thai rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể giữ được sao?”
Lời nói ra, vừa là khinh thường Bạch Tử Ngọc, vừa là khinh miệt quyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765078/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.