Ai ngờ đâu, người ta căn bản không tiếp chiêu, còn nói hắn mắc tâm bệnh, cảm giác luồng khí bị nghẹn ở n.g.ự.c càng thêm khó chịu!
“Đúng vậy, chính là tâm bệnh.” Mạnh Lâm Thanh nghiêm túc nói.
Tâm tư nhỏ bé của Sở Nam Phong, trước mặt Mạnh Lâm Thanh sao có thể qua mắt được, chỉ là nàng có muốn vạch trần hay không mà thôi.
Đã muốn giả vờ, vậy thì xem ai có thể giả vờ giỏi hơn ai.
“Khuyên công tử chớ nên nóng giận, tức giận uất ức đối với thân thể không tốt, lâu dài có thể thật sự sinh bệnh, đến lúc đó chỉ có thể chịu khổ mà thôi.” Mạnh Lâm Thanh nói với vẻ đầy lo lắng.
“May mắn là, công tử hiện tại vẫn chưa có vấn đề gì, thân thể rất khỏe mạnh. Chỉ cần sau khi trở về chú ý thả lỏng tâm tình, giữ tâm trạng vui vẻ là được.”
Nói xong, vở kịch của Mạnh Lâm Thanh cũng đến hồi kết.
Nàng không có thời gian tiếp tục chơi đùa với tên cẩu nam nhân này nữa.
“Được rồi, công tử có thể đi rồi.” Mạnh Lâm Thanh giơ tay ra hiệu, hô lớn: "Vị tiếp theo.”
Giống như là không muốn để Sở Nam Phong tiếp tục làm chậm trễ thời gian của nàng, vội vàng muốn xem bệnh cho người bệnh khác.
Sở Nam Phong thấy Bạch Tử Ngọc hoàn toàn không coi mình ra gì, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
Hắn cũng không phải là loại người sẽ đeo bám dai dẳng, bởi vì đối phương đã biểu hiện ra thái độ tránh né, hắn tuyệt đối sẽ không nói thêm gì nữa.
Có thể quay lại để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765098/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.