Mạch tượng rất bình thường, tuy có chút dồn dập nhưng thuộc về sự lên xuống của cảm xúc, không đại biểu cho vấn đề sức khỏe gì.
Mạnh Lâm Thanh cảm thấy không có gì để nói, bởi vì nàng có thể đoán được tên cẩu nam nhân kia đi rồi quay lại, căn bản không phải là đến để khám bệnh, nàng cứ chờ là được.
“Bạch đại phu, còn nhận ra ta không?” Sở Nam Phong lại hỏi ra câu hỏi tương tự, giọng điệu kia gọi là nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Lâm Thanh nhìn về phía hắn.
“Nhận ra.” Nàng gật gật đầu, hạ thấp giọng nói: "Là vị công tử thích nam nhân kia.”
Vốn dĩ nghe được hai chữ đầu, lửa giận trong lòng Sở Nam Phong hơi được xoa dịu một chút, nhưng nghe xong nửa câu sau hắn lại không vui.
Mặc dù giọng Mạnh Lâm Thanh rất nhỏ, nhưng hai người ngồi rất gần, Sở Nam Phong nghe rất rõ ràng.
Cái gì mà thích nam nhân?
Hắn rõ ràng là thích Bạch đại phu.
Lời này không phải là nói suông, mà là kết luận mà Sở Nam Phong đã nghiêm túc thực hành rút ra được.
Từ Thanh Long bọn họ, cho đến Thanh Thư tiểu quan nổi tiếng kinh thành kia, hắn đều không có một chút phản ứng nào.
Sở Nam Phong nhìn Bạch Tử Ngọc, đột nhiên phát hiện phản ứng của hắn lúc này, so với lúc đối mặt với Hoàng thượng dường như không giống nhau chút nào, chẳng lẽ…Tiểu tử này căn bản không nhận ra hắn là Hoàng đế?
Kỳ quái thật.
“Bạch đại phu, chúng ta lần trước gặp mặt, là khi nào?” Ngồi đó, Sở Nam Phong bắt đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765097/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.