“Ta không thể uống.” Mạnh Lâm Thanh nghiêm nghị nói.
Ba người lập tức nhìn chằm chằm vào nàng.
“Bởi vì ta còn phải cho đám nhỏ b.ú sữa.” Mạnh Lâm Thanh xòe tay ra, vẻ mặt vô tội nói.
Nàng không hề nói bậy, trong thời gian cho con b.ú đúng là tốt nhất không nên uống thuốc, phần lớn các loại thuốc đều có thể bài tiết qua sữa mẹ.
Đối với đám nhỏ, chỉ cần một lượng thuốc rất nhỏ cũng có thể gây ngộ độc.
Ba người rất thất vọng, tại sao không thể “có phúc cùng hưởng”?
“Mọi người không cần phải bày ra vẻ mặt đó, ta còn thảm hơn các ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói, lấy ra dụng cụ phòng hộ của mình.
Mạnh Lâm Thanh chuẩn bị cho mình, là bộ đồ bảo hộ.
Nàng không chỉ phải cho con bú, ban đêm còn phải ở cùng đám nhỏ, mà ban ngày lại phải tiếp xúc với nhiều người bệnh như vậy cho nên nàng có nguy cơ cao hơn, cần phải được bảo vệ toàn diện hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Lâm Thanh liền lấy bộ đồ bảo hộ ra.
“Cái này là cái gì nữa đây?” Tử Ngọc kinh ngạc.
Tối nay nàng ta cứ liên tục nhìn thấy những thứ kỳ quái, cảm giác như sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài.
“Đồ bảo hộ.”
“Mặc vào người sao?”
“Phải.”
Giá thành của bộ đồ bảo hộ cao hơn khẩu trang rất nhiều, hơn nữa cũng chỉ dùng một lần cho nên nàng không có trình bày quá kỹ càng, chỉ đại khái giảng giải một chút cách sử dụng và công dụng của nó.
“Thiếu gia người mặc cái này, có nóng lắm không?” Tuỳ Phong nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765104/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.