Nhưng mà như vậy cũng tốt, Sở Nam Phong kỳ thật khi đối mặt với Bạch Tử Ngọc tâm tình hơi phức tạp, không muốn nghĩ nhiều nhưng lại thường xuyên suy nghĩ không thông, rất là khó hiểu.
Hiện tại lo lắng chuyện bệnh dịch, ngược lại đỡ phải phiền não chuyện này.
Lúc này, Khoáng đại nhân đang ở lại biên quan chủ trì công tác phòng chống dịch bệnh, cứ cách mấy ngày lại viết thư bẩm báo tình hình cho Hoàng thượng.
Thế nhưng do kỹ thuật hạn chế, thêm vào đó là việc trước đây cố tình che giấu, tình hình ở biên quan rất không tốt, thậm chí còn đang tiếp tục lan rộng.
Gần một tháng sau, bệnh dịch rốt cuộc cũng truyền đến kinh thành.
Cũng may là Sở Nam Phong đã có sự phòng bị từ trước.
“Người đâu, áp giải mấy người này đến khu cách ly.” Ở cổng thành, người canh giữ có đến mấy đợt.
Một khi phát hiện trong kinh thành có người nghi ngờ nhiễm bệnh dịch, liền có quan binh đến trực tiếp áp giải người đó đến căn nhà tạm thời dựng lên ở chỗ không xa ngoài thành, chuyên dùng để an trí người bệnh.
Làm như vậy, chính là vì ngăn chặn tốc độ lây lan của bệnh dịch, giảm thiểu thương vong do bệnh dịch gây ra đến mức thấp nhất.
“Đừng mang cha tôi đi, đừng mà!” Trên đường cái, một cô nương khóc đến ruột gan đứt từng đoạn, cố gắng ngăn cản quan binh mang người đi.
“Cô nương, ngươi phải vì mọi người mà nghĩ, cha ngươi đã bị nhiễm bệnh, nếu tiếp tục ở lại kinh thành sẽ có càng nhiều người bị lây nhiễm!” Quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765164/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.