“Nó không cần gảy cũng có thể phát ra âm thanh.”
“Không cần gảy?”
Vấn đề loa lớn không thể nào giải thích rõ ràng được, nhưng đó không phải là trọng điểm!
“Chủ tử, điều quan trọng không phải là loa lớn, mà là nội dung loa lớn phát ra!” Thanh Long nhịn không được, sao cứ hễ gặp chuyện liên quan đến Bạch đại phu, chủ tử lại trở nên kỳ quái như vậy?
“Ngươi nói tiếp đi.” Sở Nam Phong tạm thời từ bỏ việc tìm hiểu loa lớn là gì.
“Bạch đại phu nói với bá tánh, nếu đã tiếp xúc với người bệnh dịch bệnh chính là người tiếp xúc gần, người tiếp xúc gần tốt nhất không nên ra ngoài, mọi người đều giảm bớt tụ tập, đối với việc khử trùng hàng ngày trong nhà…”
Nói đến đây, có chút xu hướng không dừng lại được.
Sở Nam Phong lúc đầu vẻ mặt còn rất ung dung, nhưng nghe đến đây lông mày nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Những gì Bạch Tử Ngọc làm quả thực là ý tưởng rất mới lạ, hắn làm sao nghĩ ra được những điều này và kêu gọi bá tánh thực hiện?
Ngoài loa lớn lúc đầu, Sở Nam Phong còn nghe thấy gì mà khẩu trang, bình xịt khử trùng, quần áo bảo hộ, tóm lại đều là những thứ Thanh Long không thể giải thích được. Hắn cũng chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua.
Lời miêu tả của Thanh Long, hoàn toàn khơi dậy sự tò mò của Sở Nam Phong.
“Thật muốn được tận mắt nhìn thấy.” Sở Nam Phong nói.
“Chủ tử xin hãy thận trọng, hiện nay trong kinh thành không an toàn. Tuy tốc độ lây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765172/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.