“Nó không cần gảy cũng có thể phát ra âm thanh.”
“Không cần gảy?”
Vấn đề loa lớn không thể nào giải thích rõ ràng được, nhưng đó không phải là trọng điểm!
“Chủ tử, điều quan trọng không phải là loa lớn, mà là nội dung loa lớn phát ra!” Thanh Long nhịn không được, sao cứ hễ gặp chuyện liên quan đến Bạch đại phu, chủ tử lại trở nên kỳ quái như vậy?
“Ngươi nói tiếp đi.” Sở Nam Phong tạm thời từ bỏ việc tìm hiểu loa lớn là gì.
“Bạch đại phu nói với bá tánh, nếu đã tiếp xúc với người bệnh dịch bệnh chính là người tiếp xúc gần, người tiếp xúc gần tốt nhất không nên ra ngoài, mọi người đều giảm bớt tụ tập, đối với việc khử trùng hàng ngày trong nhà…”
Nói đến đây, có chút xu hướng không dừng lại được.
Sở Nam Phong lúc đầu vẻ mặt còn rất ung dung, nhưng nghe đến đây lông mày nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Những gì Bạch Tử Ngọc làm quả thực là ý tưởng rất mới lạ, hắn làm sao nghĩ ra được những điều này và kêu gọi bá tánh thực hiện?
Ngoài loa lớn lúc đầu, Sở Nam Phong còn nghe thấy gì mà khẩu trang, bình xịt khử trùng, quần áo bảo hộ, tóm lại đều là những thứ Thanh Long không thể giải thích được. Hắn cũng chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua.
Lời miêu tả của Thanh Long, hoàn toàn khơi dậy sự tò mò của Sở Nam Phong.
“Thật muốn được tận mắt nhìn thấy.” Sở Nam Phong nói.
“Chủ tử xin hãy thận trọng, hiện nay trong kinh thành không an toàn. Tuy tốc độ lây lan dịch bệnh đã chậm lại nhưng vẫn chưa kết thúc, người mắc dịch bệnh cũng chưa có ai thực sự được chữa khỏi, vạn lần không thể lơ là.” Thanh Long khuyên nhủ.
Sở Nam Phong đương nhiên phân biệt được nặng nhẹ, bèn dặn dò: “Nếu đã có những thứ tốt như vậy, vậy trẫm nhất định phải xem qua. Ngươi phái người đi mua vào cung, nhất định phải đảm bảo mọi thứ trong hoàng cung diễn ra bình thường.”
“Vâng.” Thanh Long lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Nam Phong sau khi nghe nói, liền luôn suy nghĩ về vấn đề của Bạch Tử Ngọc.
Bạch Tử Ngọc là đại phu, hiểu được cách tự bảo vệ mình để tránh bị lây nhiễm dịch bệnh, điều này hắn có thể hiểu được, dù sao cũng là sở trường của người ta.
Mặc dù nhìn Bạch Tử Ngọc có vẻ lợi hại hơn so với những thái y được phái đi biên quan, nhưng điều này cũng không phải là không thể, người tài giỏi còn rất nhiều.
Vấn đề là những thứ như loa lớn, khẩu trang, Bạch Tử Ngọc rốt cuộc lấy từ đâu ra?
Cho dù là những thứ kỳ quái này, hay là bản thân Bạch Tử Ngọc đều khiến Sở Nam Phong không thể nhìn thấu, rất thu hút hắn.
Bên phía Bình An y quán, từ sau khi Mạnh Lâm Thanh đồng ý bán đồ, mỗi ngày người đến mua khẩu trang và vật dụng khử trùng vượt xa số lượng người đến khám bệnh mua thuốc.
Trước đây khi xuyên qua các thế giới làm nhiệm vụ, Mạnh Lâm Thanh từng gặp phải một trận dịch bệnh quy mô lớn ở một thế giới.
Khoa học kỹ thuật của thế giới đó đã rất phát triển, nhưng khi dịch bệnh bùng phát vẫn rất thảm khốc.
Vì vậy Mạnh Lâm Thanh đã tích trữ một lượng lớn vật tư liên quan, phòng ngừa sau này gặp phải tình huống tương tự.
Cho nên hiện tại, mặc dù đã mở bán, Mạnh Lâm Thanh cũng hoàn toàn không sợ hãi.
Những ngọn núi đồ tích trữ trong không gian của nàng, chính là tự tin không sợ hãi của nàng.
Không chỉ có thể bán, mà còn có thể bán với giá rất rẻ.
Bởi vì mục đích tích trữ những vật dụng này không phải là để kiếm tiền, mà là để vượt qua khó khăn vào thời khắc quan trọng.
“Nhất Nhất này, những thứ y quán bán rẻ thật đấy, Bạch đại phu kiếm đâu ra vậy?” Có người bệnh tò mò hỏi.
Xét cho cùng những thứ này đều là độc nhất vô nhị, không thể có tiệm thứ hai nào bán, cho nên Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn có vốn liếng để mà “chảnh” như vậy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.