Mạnh Lâm Thanh nói rất thẳng thắn, đây cũng là lời cảnh cáo của nàng.
Xét cho cùng, những người muốn phát quốc nạn như vậy, đi đến đâu cũng đều là đối tượng bị người người nguyền rủa.
“Bạch đại phu, ta hiểu ý của ngươi, đối với tấm lòng của ngươi tại hạ vô cùng bội phục.” Người đến vội lên tiếng, ngăn Mạnh Lâm Thanh vừa nói xong đã định bỏ đi.
Quả nhiên, Mạnh Lâm Thanh dừng lại, định xem thử rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
“Chỉ là…” Đối phương đột nhiên hạ thấp giọng, tiến lên một bước, ghé sát tai Mạnh Lâm Thanh: "Tại hạ không phải muốn nhân cơ hội đất nước gặp nạn phát tài, cũng tuyệt đối không có ý đó, là vì trong cung có nhu cầu.”
Trong cung có nhu cầu?
Mạnh Lâm Thanh ngước mắt, cẩn thận đánh giá đối phương.
Quả thực như Tử Ngọc từng nói, người tới trông khí độ bất phàm, thật sự không giống phường buôn bán đổi chác.
Nếu nói hắn là người trong cung, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy vẫn có thể tin tưởng.
Bên cạnh tên cẩu nam nhân kia rốt cuộc có bao nhiêu người, trong tối ngoài sáng những người Mạnh Lâm Thanh từng gặp căn bản không tính là nhiều, người nam nhân trước mắt này, có lẽ thật sự là người của Sở Nam Phong.
“Ngươi chắc chắn là trong cung cần?” Mạnh Lâm Thanh cẩn thận hỏi, nàng cần xác nhận thân phận của đối phương.
Không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài, liền tin lời hắn nói.
Đối phương lấy ra lệnh bài, thần thần bí bí cho Mạnh Lâm Thanh liếc mắt một cái, lại nhanh chóng cất vào trong ngực.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765174/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.