“Đúng vậy, ta còn muốn trở về thành thăm gia đình, gia gia ta còn đang ở nhà đợi ta!”
Càng ngày càng nhiều người thay đổi chủ ý, thậm chí một số người có trạng thái còn tốt, còn nói rằng họ có thể giúp đỡ khiêng những người bệnh không thể di chuyển.
Thấy vậy, trên mặt Mạnh Lâm Thanh rốt cuộc cũng lộ ra chút ý cười.
Nàng nhanh chóng phân chia khu cách ly bên ngoài thành mấy khu vực, đây là phân chia sơ bộ dựa theo suy đoán đại khái của nàng.
Đợi đến khi bắt mạch xong, nàng còn phải phân chia kỹ càng hơn.
“Mọi người hãy xếp hàng ngay ngắn, từng người một, yên tâm, mỗi người ta đều sẽ không bỏ sót.” Mạnh Lâm Thanh lớn tiếng hô.
Sự tình quá nhiều quá tạp, người bệnh dịch bệnh ở đây cũng không ít.
Mạnh Lâm Thanh không mang theo bất kỳ trợ thủ nào, nếu tất cả mọi chuyện đều dựa vào nàng tự mình làm, e rằng tiến độ sẽ rất chậm.
Cho nên, nàng phải lợi dụng hợp lý tất cả tài nguyên.
“Có ai biết viết chữ không?” Mạnh Lâm Thanh hỏi: "Tình trạng cơ thể còn tốt, biết viết chữ, có thể đến giúp ta không?”
“Ta có thể! Bạch đại phu!” Có một nam tử trẻ tuổi chủ động giơ tay.
“Tốt, ngươi đến đây.”
Mạnh Lâm Thanh đơn giản nói qua với hắn, không để hắn viết những thứ quá phức tạp, chỉ cần ghi lại tên của mỗi người bệnh sau đó phân chia số thứ tự cho tốt.
“Như vậy, tờ giấy bên này ghi số một, ta bắt mạch xong cho người bệnh sẽ nói cho ngươi biết số thứ tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765180/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.