“Điền Hoành, ngươi cũng đi nghỉ ngơi trước đi, còn lại ta làm là được.” Mạnh Lâm Thanh nói, nàng cố gắng đứng dậy, kết quả chân sưng phù suýt chút nữa khiến nàng không đứng vững.
“Bạch đại phu, cẩn thận!” Điền Hoành vội vàng đỡ lấy Bạch Tử Ngọc: "Ngài chậm một chút, ngồi như vậy cả ngày, chân hẳn là sưng hết cả rồi.”
Đứng bên cạnh Bạch Tử Ngọc, tận mắt nhìn hắn xem mạch hỏi bệnh cho từng người người bệnh một cách nghiêm túc, lúc này trong lòng Điền Hoành tràn đầy kính nể và tôn trọng đối với hắn.
“Ngài còn muốn làm gì, cứ nói là được, ta có thể giúp ngài chạy việc vặt.”
Mạnh Lâm Thanh mỉm cười, nói: “Ngươi cũng là người bệnh, hiện tại ngươi có thể giúp ta chính là đi nghỉ ngơi cho tốt, ta phải viết đơn thuốc.”
“Đơn thuốc?” Mắt Điền Hoành sáng lên.
Chẳng lẽ vừa mới bắt mạch hỏi bệnh xong, Bạch đại phu đã nghĩ ra cách chữa trị cho mỗi người bọn họ rồi sao?
“Bạch đại phu, ngài đã nghĩ ra cách rồi!” Điền Hoành kích động không thôi.
“Có chút manh mối rồi, nhưng mà bệnh dịch không thể nào uống vài thang thuốc là khỏi được, còn phải liên tục điều chỉnh, hiện tại… coi như là có một khởi đầu tốt.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Kỳ thực lời này của nàng căn bản không hứa hẹn gì, nhưng dùng giọng điệu thản nhiên như mây gió của nàng nói ra giống như bệnh dịch này thật sự không quá đáng sợ.
“Tốt quá! Tốt quá!”
Giúp đỡ cả ngày, Điền Hoành nghe được câu này dường như lại tràn đầy động lực.
Cho người đi nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765181/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.