Kiến Văn đứng trước cửa biệt phòng của Tiết Mạc Chược. Hắn lưỡng lự nửa muốn đẩy cửa bước vào, nửa thì không. Y cảm nhận một sự tởm lợm đâu đó đang ngập đến cổ mình.
Kiến Văn suy nghĩ, vẻ tần ngần.
Tiếng của Tiết Mạc Chược cất lên:
- Đồng tử... ngươi đã đến sao còn đứng ngoài đó?
Lời nói của Tiết Mạc Chược khiến Kiến Văn giật thót mình. Y phải rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực mới đủ tất cả sự dạn dày để đẩy cửa bước vào biệt phòng của Mạc Chược.
Tiết Mạc Chược ngồi trên tràng kỷ trong tư thế kiết đà, rọi hai luồng ma nhãn vào Kiến Văn, nhận hai luồng ma nhãn từ Tiết Mạc Chược, xương sống của Kiến Văn gai lạnh buốt nhói.
Y bước đến quì dưới tràng kỷ.
Mạc Chược nhìn thẳng vào mặt Kiến Văn:
- Sao ngươi đứng ngoài đó mà không chịu bước vào?
Kiến Văn nhìn lên gượng nói:
- Nương nương... Kiến Văn sợ đến không đúng lúc, mà làm kinh động đến nương nương.
- Đồng tử ư không đến càng kinh động ta hơn.
Mạc Chược vừa nói vừa thả đôi chân trần đến trước mặt Kiến Văn. Mụ nói:
- Hầu hạ rửa chân cho ta đi.
Kiến Văn nâng đôi chân với những nếp nhăn và đầy những nốt ruồi của Mạc Chược. Y nghĩ thầm: "Biết đến bao giờ ta mới có thể thoát khỏi cảnh ngục súc của một đồng tử đáng kinh tởm này?" Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Kiến Văn vẫn thè lưỡi liếm chân Tiết Mạc Chược. Mụ nhắm mắt lại để hưởng thụ những cảm giác mà Kiến Văn đem đến cho mụ.
Mạc Chược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoat-sat/1684307/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.