“Sao vậy?” Vì Diệp Đồng Châu che quá kỹ, Lương Ninh còn tưởng rằng hắn vô ý che mất mình, khẽ chọc vào lưng hắn.
Diệp Đồng Châu trở tay nắm lấy tay cậu: “Đừng nghịch.”
Lương Ninh:…?
Diệp Đồng Châu nói xong lời đó, nắm tay cậu không buông, thuận thế kéo cậu lại gần mình.
Lương Ninh định rút tay ra, nhưng lại quá tham luyến sự dịu dàng này của Diệp Đồng Châu, dứt khoát mặc hắn kéo tay mình, vờ bình tĩnh nhìn chằm chằm lời bài hát trên màn hình để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.
Chắc là vì vừa mới thi xong, cũng coi như một chân đã bước vào đại học, bốn vị học tỷ trò chuyện khá thoải mái. Tần Thần rất hợp tác, trò chuyện với các cô ấy rất vui vẻ. Bạn cùng bàn ước gì thấy cảnh này, vui vẻ đến mức suýt nữa thì bắn pháo ăn mừng.
Diệp Đồng Châu và Lương Ninh ngồi yên lặng, hai người cũng không gọi bài, chỉ uống nước. Cuối cùng, vẫn là An Dao đưa micro cho Diệp Đồng Châu: “Cậu hát hay lắm mà? Hát một bài đi?”
Diệp Đồng Châu nhìn micro, rồi liếc nhìn Lương Ninh.
Lương Ninh gật đầu phụ họa: “Trước đây mình nghe cậu hát ở tiệc Song Đán, hay lắm.”
Vừa nghe lời này, Diệp Đồng Châu lập tức nhận micro, chọn lại bài tình ca đã hát ở tiệc Song Đán trước đó.
Theo điệu nhạc dạo vang lên, bạn cùng bàn và bốn vị học tỷ chưa từng nghe Diệp Đồng Châu hát đều tập trung chờ đợi. Đến khi Diệp Đồng Châu cất tiếng, năm người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Quả thực Diệp Đồng Châu hát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-than-cau-ay-cu-nhin-toi-mai/2770409/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.