“Về đến nhà thì nhắn cho mình nhé.” Lương Ninh nhìn Diệp Đồng Châu trước mặt, có chút quyến luyến.
“Ừm.” Diệp Đồng Châu ở nhà ông bà ngoại Lương Ninh năm ngày, thời gian cũng khá lâu rồi. Vì cuối tháng 7 hắn sẽ bắt đầu học lái xe, nên giờ phải về thành phố Hoa Đảo.
Nói lời tạm biệt với Lương Ninh, Diệp Đồng Châu chuẩn bị xuống núi thì ông bà ngoại Lương Ninh nhanh chóng đi ra gọi hắn lại.
“Cháu chờ một chút.”
“Bà ngoại.” Diệp Đồng Châu quay lại, lễ phép nhìn hai ông bà cụ.
Bà ngoại đặt một túi lớn đồ vào tay Diệp Đồng Châu: “Đây là rau xanh địa phương của chúng ta, còn có ít bánh ngọt ông ngoại làm, mang về nếm thử. Nếu thấy ngon thì lần sau lại đến nhé.”
“Cháu cảm ơn ạ.” Diệp Đồng Châu thụ sủng nhược kinh.
“Không khách sáo đâu, không khách sáo đâu. Về đường cẩn thận, nhớ về nhà nhắn cho Ninh Ninh một tiếng, để chúng tôi yên tâm nhé.” Bà ngoại cười rất vui vẻ.
“Dạ vâng.” Diệp Đồng Châu ngoan ngoãn đáp lời.
Lương Ninh nhìn theo hắn rời đi, ông bà ngoại đứng bên cạnh nên cậu cũng không dám quá làm càn. Sau khi không còn nhìn thấy bóng Diệp Đồng Châu nữa thì cậu trở về phòng.
Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh chóng. Diệp Đồng Châu đã học đến phần thi lý thuyết lái xe, để không chậm trễ khai giảng, hắn định thi xong lý thuyết trước, sau đó sẽ theo sắp xếp của huấn luyện viên, cùng các thí sinh đợt khác đi thi thực hành và thi sát hạch vào cuối tuần.
Lương Ninh trở về thành phố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-than-cau-ay-cu-nhin-toi-mai/2770414/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.