"Phải về rồi à?" Một sinh viên nước ngoài du học cùng Diệp Đồng Châu hỏi khi thấy hắn đang thu dọn đồ đạc.
"Ừm," Diệp Đồng Châu khẽ gật đầu, "Đã một năm rồi không về, em ấy chắc chắn nhớ mình."
Diệp Đồng Châu nghĩ đến Lương Ninh, lòng mềm nhũn, cảm giác nhớ nhung bao trùm lấy hắn.
Trong một năm qua, họ từng có cơ hội gặp mặt, nhưng cả hai đều bận rộn việc học, cuối cùng ngầm hiểu mà chọn gác lại việc gặp gỡ.
Giờ đây, Diệp Đồng Châu đã nộp luận văn tốt nghiệp, dự án y tế hắn tham gia cùng giáo sư cũng đã đạt được thành quả lớn. Hắn cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian, còn cuộc sống nghiên cứu sinh của Lương Ninh cũng tạm khép lại.
Máy bay hạ cánh ở thành phố Hoa Đảo, Diệp Đồng Châu bước xuống máy bay, hít thở không khí của thành phố, lập tức cảm thấy một sự thân thuộc.
Hắn và Lương Ninh hẹn gặp nhau ở Starbucks sân bay. Khi Diệp Đồng Châu kéo vali đến Starbucks, Lương Ninh vẫn chưa tới. Hắn gọi hai ly cà phê rồi ngồi ở chiếc ghế đôi trong góc.
Lương Ninh ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử ở sân bay, phát hiện Diệp Đồng Châu đã hạ cánh nửa tiếng. Chuyến bay của cậu bị trễ một chút, lẽ ra cậu phải đến trước.
Tăng nhanh bước chân, Lương Ninh chạy chậm một mạch đến cửa Starbucks đã hẹn. Nhìn thoáng qua, cậu liền thấy Diệp Đồng Châu đang cúi đầu xem tạp chí ở góc. Tim cậu đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì hồi hộp.
"Hắc," Lương Ninh đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Đồng Châu, "Anh đẹp trai cho xin cái WeChat đi."
Những người xung quanh nghe thấy Lương Ninh "tán tỉnh", còn tưởng cậu đơn thuần gan lớn, dám trêu ghẹo anh chàng đẹp trai lạnh lùng này. Ai ngờ giây tiếp theo, Diệp Đồng Châu nở nụ cười dịu dàng, một tay kéo Lương Ninh vào lòng.
"Được thôi, hẹn hò chứ?"
Lương Ninh trêu chọc xong thì thấy ngại, đỏ mặt nửa dựa vào hắn: "Hẹn."
Diệp Đồng Châu dùng chóp mũi cọ cọ má cậu, cứ thế an tĩnh ôm lấy cậu, rất lâu không nói gì.
Lương Ninh cũng dựa vào lòng hắn, không nỡ phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này.
Mãi đến khi trong quán ngày càng nhiều người nhìn họ, Lương Ninh mới thực sự ngượng ngùng, nhảy ra khỏi lòng Diệp Đồng Châu và ngồi đối diện hắn.
"Lát nữa chúng ta đi đâu?" Lương Ninh vừa uống cà phê vừa hỏi.
"Chọn ngày lành, đăng ký kết hôn." Diệp Đồng Châu nói một cách gọn gàng dứt khoát.
Lương Ninh sững sờ, hồi hộp đến mức nói năng không lưu loát: "Anh... chúng ta sớm vậy... sao?"
"Hửm?" Diệp Đồng Châu nâng cao giọng cuối, không hề tỏ ra không vui vì câu hỏi của Lương Ninh.
"Em... em không phải ngại sớm, em chỉ là... chỉ là hồi hộp thôi." Lương Ninh không quên rằng trước khi Diệp Đồng Châu ra nước ngoài, chính cậu là người đầu tiên đề nghị đăng ký kết hôn. Giờ đây, cậu lại hồi hộp, thật sự có chút mất mặt.
Diệp Đồng Châu an ủi: "Đừng hồi hộp, chúng ta từ từ thôi."
"Ừm," Lương Ninh tai đỏ ửng gật đầu.
Hai người từ Starbucks ra, đi thẳng đến nhà Diệp Đồng Châu. Vào nhà, Diệp Đồng Châu liền lôi ra quyển lịch cổ duy nhất trong nhà.
"Cái này xem thế nào?" Lương Ninh chưa từng nghiên cứu loại lịch cổ này.
"Ngày hoàng đạo ư?" Diệp Đồng Châu cũng không hiểu, chỉ biết bốn chữ này biểu thị ngày tốt lành.
"Cái gì mà? Em cũng biết ngày hoàng đạo," Lương Ninh nói xong, thấy buồn cười, lập tức bật cười, "Hay là chúng ta chọn một ngày mình thích đi."
"Hỏi thử bố mẹ xem sao? Nếu có thể thì nói," Diệp Đồng Châu nghĩ, dù sao chuyện lớn như đăng ký kết hôn, vẫn nên báo với cha mẹ một tiếng.
"Ừm, em gọi điện hỏi thử." Lương Ninh nói xong, gọi điện thoại cho mẹ mình.
Diệp Đồng Châu cũng làm theo, gọi điện thoại cho Vương Nam.
Chờ đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, hai người nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương nhìn ra ý tứ gần như giống nhau.
"Để chính chúng ta quyết định à?" Diệp Đồng Châu mở lời phá vỡ sự im lặng.
"Đúng vậy," Lương Ninh gật đầu.
"Vậy ngày này thế nào?" Diệp Đồng Châu chỉ vào ngày 21 tháng 6 trên lịch, "Là ngày chúng ta xác định mối quan hệ."
Lương Ninh nghe lời này, có chút nóng mặt, cậu gần như không chút do dự mà gật đầu đồng ý: "Được thôi, đến lúc đó chúng ta đi sớm."
Cái "đi" này không cần nói cũng biết là chỉ Cục Dân Chính.
Hai người đã đặt hẹn trước trên mạng. Hiện tại cách ngày 21 tháng 6 vẫn còn khá lâu, sau khi đặt hẹn xong, chiếc nhẫn trở thành điều cả hai luôn mong nhớ.
Mặc dù trước đây hai người đã có một cặp nhẫn, nhưng cặp nhẫn đó thuộc loại trang sức bình dân, dù sao thời học sinh cũng không đủ tiền mua đồ đặc biệt sang trọng.
Giờ đây sắp đăng ký kết hôn, họ chắc chắn muốn mua một cặp nhẫn tương đối "chính thức".
Hai người bàn bạc một lúc, rồi đến một cửa hàng nhẫn rất nổi tiếng.
Lương Ninh và Diệp Đồng Châu đều không phải người thích sự phức tạp, nhẫn cũng cố gắng chọn kiểu dáng đơn giản.
"Mẫu này đặt làm cần khoảng một tháng rưỡi đấy ạ, hai vị nếu thời gian gấp thì có thể cân nhắc mẫu này ở đây," nhân viên hướng dẫn mua sắm giới thiệu một cặp nhẫn bên cạnh mẫu mà Lương Ninh và Diệp Đồng Châu đã chọn.
Kết quả, cả hai đồng loạt lắc đầu: "Không được đâu, cứ cái này."
"Vâng, vậy hai vị xin vui lòng đến đây đăng ký thông tin cá nhân. Nhẫn làm xong sẽ liên hệ với quý ngài," nhân viên hướng dẫn mua sắm một lần nữa xác nhận kiểu dáng nhẫn với hai người, rồi đưa họ đi làm thủ tục đăng ký.
Sau khi để lại thông tin cá nhân, Lương Ninh và Diệp Đồng Châu cùng đi ăn một bữa, coi như là chúc mừng đã bước một bước quan trọng trong đời.
Ngày 21 tháng 6, ngày đăng ký kết hôn, Lương Ninh và Diệp Đồng Châu tự mình đi cùng nhau, không yêu cầu cha mẹ đi cùng. Chiếc nhẫn trên tay họ thậm chí còn là cặp nhẫn mà Diệp Đồng Châu đã tặng từ trước.
Theo sự tiến bộ của thời đại, quy trình đăng ký kết hôn cũng đã được cải thiện rất nhiều. Hai người sau khi chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn ở tiệm ảnh bên ngoài, liền mang ảnh đó đến Cục Dân Chính. Điền xong biểu mẫu và nộp các tài liệu cần thiết, không lâu sau, nhân viên Cục Dân Chính đã hoàn tất thủ tục đăng ký cho họ. Một lát sau, cuốn sổ đỏ tượng trưng cho quan hệ hôn nhân được thiết lập đã được trao vào tay họ.
"Muốn đi chụp ảnh không?" Diệp Đồng Châu chỉ vào một góc bục cao được Cục Dân Chính dành riêng cho các cặp đôi chụp ảnh kỷ niệm.
"Được thôi, nhờ nhân viên giúp chúng ta chụp đi," Lương Ninh nói, chạy đến nhờ nhân viên phục vụ nhân dân đang đứng một bên, đối phương vui vẻ đồng ý.
Quay lại vị trí chụp ảnh, Lương Ninh và Diệp Đồng Châu cùng giơ cao cuốn sổ đỏ trong tay. Nhân viên dùng máy ảnh để lưu lại khoảnh khắc kỷ niệm cho họ.
Theo tiếng "tách" một cái, bức ảnh đã chụp xong. Hai người còn chưa kịp buông tay, xung quanh đã có những cặp đôi tân hôn tương tự vỗ tay chúc mừng họ.
Lương Ninh sững sờ. Trong khoảnh khắc này, cậu có một cảm giác rằng tình yêu của mình được cả thế giới chúc phúc và coi trọng, vô cùng hạnh phúc.
"Đi thôi," Diệp Đồng Châu nắm tay Lương Ninh, dẫn cậu ra khỏi Cục Dân Chính.
"Chúng ta đi đâu?" Lương Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, hai cuốn sổ đỏ được hắn cất trong túi.
"Hẹn hò." Diệp Đồng Châu nói xong, trực tiếp đưa Lương Ninh lên xe.
Hắn lái xe đến cổng trường Trung học Số Một Thành phố. Bác bảo vệ ở phòng an ninh nhìn thấy, thò đầu ra: "Vào trường có chuyện gì không?"
"Tham quan." Diệp Đồng Châu vừa dứt lời, bác bảo vệ liền nhận ra hắn.
"Ai da! Cậu không phải thủ khoa kỳ thi đại học khóa 2x à? Về trường cũ tham quan hả?" Bác bảo vệ vừa nói, vừa mở cổng cho họ.
Lương Ninh không ngờ bác bảo vệ còn nhớ Diệp Đồng Châu, rất ngạc nhiên, dù sao họ đã tốt nghiệp ở đây bảy năm rồi.
Điều bất ngờ hơn nữa là bác bảo vệ không chỉ nhớ Diệp Đồng Châu, mà còn nhớ cả Lương Ninh. Bác ra khỏi chốt bảo vệ, dọn dẹp vật cản ở cửa, liếc mắt một cái thấy Lương Ninh ở ghế phụ lái, cười chào cậu.
"Tôi nhớ trước đây cậu thường xuyên đến cho chó con ăn, con chó đó được các cậu mang về nuôi phải không?"
"Dạ đúng ạ," Lương Ninh nhanh chóng gật đầu, "Nó gần đây chân cẳng không được tốt, đang ở nhà nghỉ ngơi ạ."
"Đúng là cần nghỉ ngơi nhiều, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, tuổi cũng lớn rồi."
Về điều này, Lương Ninh không đưa ra câu trả lời. Cậu nguyện ý nghĩ về mọi điều tốt đẹp trong tương lai, nhưng những chuyện sinh mệnh đi đến điểm cuối cậu còn không muốn nghĩ đến, mặc dù Tiểu Hắc năm nay ít nhất đã tám tuổi.
Có bác bảo vệ cho phép, Diệp Đồng Châu rất thuận lợi lái xe vào trong Trung học Số Một Thành phố. Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ, hai người sóng vai đi một cách ăn ý về phía Rừng Cây Tình Nhân.
Trung học Số Một Thành phố trong mấy năm nay đã thay đổi rất nhiều. Tòa nhà dạy học cũ kỹ nhất của khối 12 đã được tân trang lại; bãi cỏ sân thể dục cũng đã thay mới; đường chạy màu đỏ như được đánh bóng, đặc biệt sạch sẽ; và Rừng Cây Tình Nhân vốn chỉ có hai ghế đá giờ đã thành ba.
"Chỗ này còn mọc thêm một cái cây nữa này," Lương Ninh chỉ vào một cái cây mới mọc rất rõ ràng giữa Rừng Cây Tình Nhân.
Trên cái cây này treo lủng lẳng những dải lụa đỏ dày đặc. Trên dải lụa đỏ, dùng các loại bút màu viết tên người yêu thầm hoặc ước nguyện, nghiễm nhiên đã trở thành một cây cầu nguyện trưởng thành.
"Muốn viết không?" Diệp Đồng Châu nói, từ hộp tự phục vụ bên cạnh lấy ra dải lụa đỏ và bút.
"Được thôi," Lương Ninh nhận lấy đồ từ tay hắn, viết nguyện vọng của mình lên dải lụa đỏ, rồi trèo lên thang treo dải lụa lên cây.
Diệp Đồng Châu đứng dưới mỉm cười nhìn cậu. Đợi cậu treo xong và xuống dưới, hắn kéo cậu lại cùng nhau chụp một bức ảnh ở đây.
Lương Ninh khá ngạc nhiên, vì Diệp Đồng Châu thích chụp ảnh cho người khác hơn là tự chụp.
Chụp xong một bức ảnh, Diệp Đồng Châu đột nhiên nhớ ra điều gì: "Biết thế đã mang chiếc máy ảnh anh tặng em ra rồi."
"Lần sau đi, không vội mà."
"Được." Những chủ đề liên quan đến tương lai tràn đầy hy vọng đều là điều Diệp Đồng Châu rất thích nghe.
Hai người rời khỏi Rừng Cây Tình Nhân, đi đến sân thể dục, đi bộ hai vòng dọc theo đường chạy màu đỏ, rồi cùng nhau nằm ngả vào giữa bãi cỏ xanh mướt.
"Em có nên đổi cách xưng hô không nhỉ?" Lương Ninh nghĩ đến hai người hiện tại đã là vợ chồng mới cưới đã đăng ký, luôn gọi tên đối phương không khỏi quá xa lạ. Nhưng cậu lại không thể gọi Diệp Đồng Châu là "Châu Châu", cảm thấy có gì đó kỳ quái.
"Em muốn gọi anh là gì?" Diệp Đồng Châu bị chủ đề này khơi gợi hứng thú lớn, lật mình nhìn Lương Ninh.
"... Sao cũng được, anh muốn em gọi anh là gì?" Lương Ninh có chút hồi hộp, Diệp Đồng Châu chắc sẽ không nói ra cách xưng hô như "lão công" chứ?
"Vậy... gọi Châu ca ca đi." Diệp Đồng Châu rất thích cách xưng hô này, một cách khó hiểu lại có cảm giác được đối phương dựa dẫm.
"Được thôi," Lương Ninh vừa nghe, nhanh chóng đồng ý, hết câu này đến câu khác "Châu ca ca" gọi vô cùng vui vẻ.
Diệp Đồng Châu bị cậu chọc cười, một tay kéo người vào lòng, say mê hôn lấy.
Đêm đó lúc 6 giờ 8 phút, mọi người phát hiện Diệp Đồng Châu, người ngàn năm không đăng bài một lần đã đăng bài lên khoảnh khắc bạn bè.
Châu: [nhẫn.jpg][hình ảnh] Kèm theo là hình ảnh dải lụa đỏ mà Lương Ninh đã treo trên cây cầu nguyện trong Rừng Cây Tình Nhân, trên đó có dòng chữ thanh tú viết: "Châu ca ca, chúc chúng ta tân hôn vui vẻ."
(Editor: Cái phiên ngoại 3 này nó diệu mà nó tình điên luôn á)
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.