Ở phía sau cô, Lạc Tư Ngôn tiếng cười trầm thấp vọng lại, hồi lâu mới cứng họng nói, "Ôn Tiểu Yến, cậu không cần quá ngây thơ. Cậu cho rằng Lục Thiên Mạch có thể bảo hộ cậu bao lâu? Cho dù cậu ta cưới cậu, cậu tin tôi cũng có thể đem cậu đoạt đi hay không? Mặc kệ cậu trốn đến chân trời góc biển, tôi cũng có thể tìm được cậu."
Thiếu niên tràn đầy tự tin.
Nghe vậy, Ôn Yến nén lại run rẩy trong lòng, ngoài mặt giơ lên khóe miệng, xoay người nhìn cậu ta.
"Tôi không dựa vào Lục gia hay Lý gia, tôi chính là có Ôn gia chống lưng, còn có chính bản thân tôi."
Tươi cười mang theo trào phúng, cô xoay người đi đến phía trước.
Nghe vậy, thiếu niên nhướng mày, "Được, vậy thử xem."
Ở bên ngoài, Lục Thiên Mạch và Ôn Vĩ Kỳ đang dựa vào bên xe chờ cô.
Vừa thấy cô lại đây, hai người lập tức đuổi theo hỏi có chuyện gì hay không, người kia có làm gì khiến cô khó xử hay không.
Ôn Yến vẫn luôn không nói gì.
Lạc Tư Ngôn bên kia có thể thật sự bị dì còn có cậu nhà mình dây dưa, toàn bộ năm học cũng không quay lại trường học, nghĩ đến trước đó đoạn nói chuyện với cô cũng là trên đường lúc tranh thủ làm ra.
Người thắng cuối cùng ở Lạc gia là Lạc tư Ngôn không thể nghi ngờ. Ôn Yến cho dù không thích đối phương, cũng sẽ không hoài nghi năng lực của hắn.
Lớp mười một nghỉ hè chỉ có hai mươi mấy ngày ngắn ngủi, đến ngày tựu trường, cả trường chỉ có học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoc-than-la-xu-bat-quai/502287/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.