"Ngày mai tôi sẽ cùng Tống Dực Dương, và một vài thanh niên trai tráng khác lên núi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Buổi tối, Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị về kế hoạch ngày thứ hai. Sở Vị ban đầu không muốn để Sở Việt Xuyên lên núi, cố gắng ở nhà học tập, nhưng vì Sở Việt Xuyên nói có nhiều người đi cùng, Sở Vị liền gật đầu đồng ý.
Thời tiết sắp trở lạnh rồi, e rằng cũng không đi được mấy lần nữa.
Sở Vị có cái túi nước ấm bằng đất nung, bàn chân cuối cùng cũng nóng lên, buổi tối ngủ cũng an ổn hơn một chút.
Sở Việt Xuyên nằm cũng không được tự tại lắm, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Sở Vị, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Sở Vị tiếp tục dán hộp diêm, còn Sở Việt Xuyên và Tống Dực Dương cùng những người khác vào núi.
Buổi chiều tan tầm, Sở Việt Xuyên và nhóm người họ trở về.
Sở Vị vừa lúc cùng dì Lý từ đội bộ trở về, nhìn thấy Sở Việt Xuyên đang kéo một vài bao tải da đựng đồ. Chưa kịp hỏi Sở Việt Xuyên là cái gì, thì có một người dân trong thôn đến trước mặt Sở Vị nói chuyện.
"Sở thanh niên trí thức, cậu thật lợi hại, có bản lĩnh, người lại tốt, thật cảm ơn cậu!" Người kia cảm kích nói với Sở Vị.
Sở Vị có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, Sở thanh niên trí thức. Anh Xuyên đã chỉ cho chúng tôi biết rất nhiều loại thảo dược, sau này lúc nông nhàn chúng tôi cũng có chút việc để phụ giúp gia đình, cảm ơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoi-sinh-thap-nien-70-ga-cho-dai-lao/2909583/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.