Một nụ hôn nhẹ nhàng từ đầu ngón tay truyền đến, giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống nơi một mảnh làn da, chỉ trong nháy mắt, mặt hồ trong lòng Hạ Vân Chi đã sinh ra gợn sóng.
Nàng hơi nhướng mày, theo tư thế hôn đầu ngón tay của Thẩm Quý Hoà, hơi thu tay về, nhẹ nhàng vẽ theo hình dáng đôi môi của Thẩm Quý Hoà.
Nàng không nói gì cả.
Thẩm Quý Hoà hiếm khi căng thẳng, tim đập thình thịch.
"Được không em?" Cô thận trọng hỏi.
Hạ Vân Chi rất ít khi bắt giữ được khoảnh khắc này trên người Thẩm Quý Hoà. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, trông cô rất điềm tĩnh tự tin. Điều nàng thích nhất là ngắm nhìn đủ loại biểu cảm của Thẩm Quý Hoà, chẳng hạn như lúc vui, lúc giận. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô giống như bây giờ, lo lắng cùng một chút bất an.
Hạ Vân Chi nghiêng đầu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi Thẩm Quý Hoà.
"Chị nói làm bạn gái là làm liền hả? Bộ nhìn em dễ dãi lắm hay sao?"
Nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy ra ngoài, bảo Thẩm Quý Hoà tránh xa nàng ra.
"Chỉ với một câu mà muốn có bạn gái á?" Hạ Vân Chi hừ một tiếng, "Mơ mới dễ vậy nhé."
"Chưa kể, em là Hạ Vân Chi."
Thẩm Quý Hoà coi như hiểu hiểu.
Cô lịch sự đứng dậy từ sofa và tránh xa Hạ Vân Chi.
"Tôi hiểu ý em."
Hạ Vân Chi: "..."
A?
Bả thật sự hiểu rồi hả?!
Là hiểu dữ chưa?!
Nàng nhìn thấy bộ dáng phủi mông muốn rời đi của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-anh-hau-co-ooc-khong/1530939/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.