Hạ Vân Chi giúp Thẩm Quý Hòa làm xong vật lý trị liệu, hoàn thành liệu trình buổi sáng. Thẩm Quý Hòa tự mình đi vào phòng thay đồ, cởi ra trang phục bệnh nhân thuần trắng, thay thành áo hoodie và quần thể thao rộng thùng thình.
Thời điểm cô thay quần áo, Hạ Vân Chi đang cùng Diệp Lan thảo luận phương án trị liệu cho Thẩm Quý Hòa.
Sau khi Diệp Lan bàn bạc với Hạ Vân Chi kỹ càng từng chi tiết, đột nhiên Hạ Vân Chi nói: "Cô xem. Thẩm Quý Hòa vẫn chọn phương án này."
Nàng gõ gõ vào bảng huấn luyện cường độ cao trong ba tháng trước mắt.
Diệp Lan nhìn vẻ mặt của nàng, cảm thấy khó hiểu: "Em kiêu ngạo thế cơ đấy?"
Cô, một bác sĩ, thật sự không hề vui một chút xíu nào hết!
Khổ sở lắm mới thoát khỏi một bệnh nhân điên khùng như Hạ Vân Chi, thế mà giờ lại tới thêm một cái nữa
Nhắc đến chuyện này cô lại tức nữa.
"Tạm bỏ qua em đi, lúc đó do em vội có việc gấp. Còn a Hòa? Con bé chưa vội thi đấu, ngay cả khi hồi phục sau ba tháng, thì được gì? Còn không bằng cứ từ từ bình phục, như vậy trạng thái tinh thần cùng cơ thể có thể thoải mái hơn một chút."
"Ba tháng sau vừa vặn là mùa tuyết, cô ấy phải nhanh chóng phục hồi để trở thành huấn luyện viên cho tôi."
Diệp Lan dùng ánh mắt như nhìn thấy bệnh nhân tâm thần nhìn Hạ Vân Chi: "Bà cố nhỏ, cả em cả chị đều biết đấy chỉ là một cái cớ thôi."
"Em thật sự muốn học trượt tuyết à?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-anh-hau-co-ooc-khong/1530967/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.