Thẩm Mặc tiếp tục lái xe dọc theo thành phố Hàng Châu, đi một vòng lớn, lác đác gặp một số người dân.
Tin tức nghe được na ná giống như thông tin hỏi từ trong miệng nhóm người anh Phi kia.
Nói chung, người không chờ được đội cứu hộ không có chỗ để đi cho nên ở lại trong nội thành. Thức ăn, nước uống ở đó tạm thời có thể bảo đảm cho cuộc sống của bọn họ, chỉ cần đủ cẩn thận, từng li từng tí, lúc đi kiếm đồ đừng tới gần khu vực trò chơi.
Kiểu sống sót giữa kẽ hở này có thể duy trì trong bao lâu thì không ai biết.
Xem thời gian không sai biệt lắm gần đến trưa, Thẩm Mặc chọn một chỗ bóng mát, xe dừng để chuẩn bị ăn trưa.
Bạch Ấu Vi nhắc nhở anh lần nữa: “Quả sơn trà của em.”
Thẩm ·nhân viên cung ứng thực phẩm· Mặc: “…”
“Không sao không sao, cháu đi hái cho Vi Vi đi! Để tôi làm cơm cho.” thầy Thừa quen cửa quen nẻo nhóm lửa bắc nồi, thấp giọng hỏi cô, “Quả sơn trà không phải ra quả vào tháng năm, tháng sáu à, sao bây giờ tháng tám vẫn còn…”
Bạch Ấu Vi cười hì hì nói: “Thời gian thú bông xuất hiện sớm nhất chính là tháng năm, e rằng thời gian đã đình chỉ, có khi chúng ta không biết?”
Thẩm Mặc liếc nhìn cô: “Đài sen em ăn vào mùa chín là tháng bảy, tháng tám.”
“Vậy có liên quan đến sương mù à?” Bạch Ấu Vi thuận miệng suy đoán, “Gần Thái Hồ không có sương mù, cho nên thời gian bình thường.”
Những suy đoán này không có cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/664739/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.