Mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
Ở chung đã lâu… những ngày qua, bọn họ hiểu tính cách Bạch Ấu Vi. Mặc dù lòng dạ cô không tính là xấu nhưng thực sự không coi như tốt bụng, bây giờ cô muốn chứa chấp một đứa bé tầm mười tuổi?
… Không có âm mưu chứ!?
“Mọi người sao vậy?” Chân mày Bạch Ấu Vi hơi nhíu, “Ánh mắt mọi người nhìn tôi hiện tại, làm tôi cực kì, không, vui, lắm ~”
“Khụ khụ…” Đàm Tiếu và thầy Thừa thu hồi ánh mắt.
Thẩm Mặc thẳng thắn hơn, hỏi cô: “Lý do?”
Bạch Ấu Vi buông tay: “Bởi vì em cảm thấy đứa bé kia có tiềm năng. Khả năng quan sát của cậu bé không tệ, có thể đoán được mục đích của chúng ta là mê cung. Khá can đảm, mười tuổi dám đến đó làm giao dịch với người lớn. Đầu óc cũng rất tỉnh táo, biết bên Anh Phi nhận cậu ta để làm người chịu tội thay. Đương nhiên, có mấy cái khuyết điểm, song dù sao cậu bé mới mười tuổi, em không thể đặt ra yêu cầu quá cao đúng không?”
“Chỉ có mấy nguyên nhân này?” Thẩm Mặc nhìn Bạch Ấu Vi, ánh mắt thể hiện sự hoài nghi.
Ưu điểm của đứa bé kia rất nổi trội, nhưng khuyết điểm càng rõ ràng hơn.
Cậu là một đứa trẻ con, năng lực các phương diện đều yếu hơn người lớn, ở trong game không thể nghi ngờ là gánh nặng. Ví dụ ở vòng hái hoa đầu tiên của trò chơi “Bạn bè tụ hội”, nếu có người muốn cướp hoa của cậu, cậu không có cách nào phản kháng.
Nói chung, nếu chứa chấp cậu, cả đội bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/664740/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.