Lúc đi vào vội vội vàng vàng, cậu không thể nào chuẩn bị quần áo để thay.
Mặc dù Phan Tiểu Tân chỉ là một cậu bé, nhưng cậu không muốn xấu hổ khi không có mảnh vải che thân.
Chu Xu đột nhiên nghĩ đến điều gì, lên tiếng: “Trong phòng ngủ cũng có quần áo của trẻ con.”
“Cô có thể đừng nhắc đến đống quần áo đó nữa được không.” Lông mày Tô Mạn nhíu chặt, phiền não, “Đống quần áo đó không bình thường, không thể mặc tùy tiện!”
Chu Xu giải thích: “Tôi không có ý đó. Cô nhớ lại mà xem, số quần áo ở tầng trên có phải vừa vặn đủ cho chúng ta mặc không? Cảm giác giống như là… Ngôi nhà này đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta, thực sự rất kỳ quặc.”. Nha𝒏h 𝒏hấ𝙩 𝙩ại == T𝙧𝐔 mT𝙧u𝘆ệ𝒏.VN ==
Tô Mạn bị lời cô nói làm nổi da gà, “Không thể nào…”
Chu Xu xòe ngón tay ra đếm: “Tôi và cô, Anh Nghiêm, Lữ Ngang, Lý Lý, tổng cộng năm người. Phía bọn họ cũng là năm người, cộng lại mười người, tầng trên vừa vặn có mười bộ quần áo, một bộ trong đó là kiểu dáng cho trẻ con, cho nên tôi nhớ rất rõ, nếu như số lượng đồ nam nữ giống chúng ta, vậy chắc chắn có vấn đề.”
Điều này không thể nghi ngờ.
Việc này có vấn đề, ngôi nhà có vấn đề, mọi thứ ở đây đều có vấn đề!
Tô Mạn khẽ cắn môi, đứng lên nói: “Tôi đi cùng cô, xác nhận lại một lần.”
Hai cô gái một trước một sau đi lên cầu thang.
Bạch Ấu Vi nhìn một lúc, thu hồi ánh mắt, vô lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/664895/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.