Bạch Ấu Vi cảm giác khác lạ, nói: “Giáo sư Tống quá giỏi, có thể nghiên cứu ra số người phát động trò chơi.”
Sở Hoài Cẩn có phần xấu hổ, giải thích: “Giáo sư Tống có thể trắc nghiệm ra vị trí phân bổ và phạm vi của trò chơi thông qua từ trường dị thường, nhưng số người phát động… do chúng tôi tự mình thử.”
“Chính mình thử?” Bạch Ấu Vi kinh ngạc, “Thử bằng cách nào?”
Dưới ánh đèn, biểu cảm Sở Hoài Cẩn hiện ra vài phần nặng nề. Nhìn bề ngoài anh ta sàn sàn tuổi với Nghiêm Thanh Văn, nhưng ngoại hình càng thiên hướng phong cách “dũng mãnh”, dáng người cao ráo, da hơi đen, không hề giống người lãnh đạo bày mưu tính kế, càng giống như vị tướng quân xông pha chiến đấu.
Anh trầm giọng nói: “Thông thường do tôi hoặc đội phó, dẫn dắt đội viên đi vào trò chơi tiến hành xác định và đánh giá, ban đầu đi hai người, sau đó ba người, bốn người, năm người… số người tăng dần, lúc nào trò chơi bắt đầu thì số người của chúng tôi chính là số người tối thiểu phát động trò chơi.”
Bạch Ấu Vi càng giật mình: “Các người không sợ không ra ngoài được à?”
Sở Hoài Cẩn cười khổ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Lúc ban đầu đúng là rất khó, chúng tôi có rất nhiều đội viên hy sinh… Nhưng mà, bây giờ tốt hơn nhiều, bởi vì chế độ trao đổi đạo cụ đi vào quỹ đạo, mọi người mang theo đạo cụ vào trò chơi, tỷ số sống sót được nâng cao hơn nhiều so với trước đây.”
Thẩm Phi đi theo nói chen ngang:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/665098/chuong-323.html