Tiếng kêu thảm thiết của Triệu Lan Phân và Trình Thiến giằng co suốt đêm.
Bạch Ấu Vi móc từ trong gối đầu hai nhúm bông, nhét vào lỗ tai, ôm thỏ ngủ.
Cô ngủ yên yên ổn ổn, có người lăn lộn khó ngủ.
Hồ Nhã trở mình trên giường, mở mắt, nhìn căn phòng tối tăm, lòng cô không thể bình tĩnh.
Khi nãy chìa khoá của Vu Á Thanh không mở được cửa, liệu có phải cái chìa khóa trong tay mình là thật?
Hay là… Hai cái chìa khóa đều là giả?
Không phải… Không thể nào!
Trong hai cái chìa khóa, chắc chắn có một cái là thật! Biện pháp giết chết Công tước không thể thực hiện được, nếu chìa khoá cũng là giả, trò chơi thông quan bằng cách nào?!
Hồ Nhã không nhịn được ngồi dậy trên giường, nắm chặt chìa khoá.
Nếu chìa khoá là giả, cái chìa khóa trong tay cô giao ra cũng vô ích;
Nếu chìa khoá là thật, cô không thể không suy nghĩ đến việc trò chơi chỉ cho phép một người chơi thông quan, chìa khoá càng không thể đưa ra.
Cô dâu cuối cùng…
Bất kể như thế nào, cô nhất định phải nghĩ cách trở thành cô dâu cuối cùng!
Hồ Nhã đứng dậy đi ra ngoài, xuyên qua hành lang, đi vào phòng khách, đi tới cánh cửa đóng kín, lấy ra chìa khoá —
Két, ken két…
Chìa khoá vặn bên trái, vặn bên phải, đều không vặn được.
Cô càng vặn càng nhanh, rút ra lại đâm đi vào, nhiều lần nếm thử, vẫn không mở được ổ khóa!
“Vì sao không mở được… Vì sao… Chẳng lẽ đúng như Bạch Ấu Vi nói, chỉ mở được vào ban
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/665204/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.