Đoàn người xôn xao.
Có nghi ngờ, có hỏi han, có nhiều câu hỏi quấy rầy ngờ vực.
“Bọn họ chết như thế nào?”
“Lẽ nào bọn họ không sử dụng đạo cụ hả?”
“A Cường mang bao nhiêu đạo cụ đi vào, vì sao lại chết?!”
“Đúng vậy! Cho dù chết, không có lý nào chết nhanh như thế!”
Đối diện với mấy lời chất vấn này, người đàn ông chỉ suy yếu khẽ gật đầu, trả lời: “Con mèo kia rất mạnh… Tốc độ quá nhanh, mọi người không kịp…”
Anh nói xong thì ho khan, như thể đã rất suy yếu.
Mấy nhân viên làm việc đứng ra duy trì trật tự, đưa người đàn ông đi hỏi thăm tình hình, hiện trường nóng nảy và hỗn loạn cuối cùng dần dần bình ổn.
Bạch Ấu Vi nhìn bóng lưng đối phương từng bước đi xa, nhếch miệng lên chế giễu, “Hắn đang nói dối.”
Vu Á Thanh nghe vậy ngẩn người, hỏi cô: “Vì sao nói như vậy?”
“Trò chơi số 21 là trốn Meo Meo, tôi đã xem tư liệu trò chơi, số người phát động ít nhất 10 người, sau khi vào trò chơi cần tìm chỗ trốn, sợ bị nó bắt được.” Bạch Ấu Vi nhìn cô, hỏi, “Cô cảm thấy tất cả người chơi đi vào sẽ trốn chung một chỗ ư?”
Vu Á Thanh chau mày: “Đương nhiên phân tán đi trốn.”
Bạch Ấu Vi: “Nếu đã phân tán, vậy làm sao hắn biết những người khác chết hết?”
Vu Á Thanh ngẩn ngơ.
“Không sai.” Nghiêm Thanh Văn như có điều suy nghĩ gật đầu, “Dùng mảnh ghép trò chơi rời khỏi trò chơi, nhất định xảy ra ở thời điểm cực kỳ nguy hiểm, lại không có thủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-chua-bien-thanh-thu-bong/665274/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.