Tề Chí nói với cậu: "Mỗi lần họp sếp đều nói với bọn tôi rằng, tuy họ không trực tiếp xuống mộ, nhưng trái tim của họ luôn đồng hành cùng chúng tôi, vẫn luôn lo lắng cho chúng tôi... Đã nói đến mức đó rồi, tôi biết họ chắc chắn là muốn đồng cam cộng khổ với chúng tôi."
Sở Hoàn: "..."
"Nói vậy nghe cũng có lý."
Sau khi phủi sạch lớp bụi trên chiếc hũ, mặt ngoài lộ ra hoa văn cổ xưa đẹp đẽ cùng vài dòng chữ. Sở Hoàn nhìn qua, chẳng hiểu gì.
Tề Chí không bận tâm nằm rạp xuống đất, nhìn kỹ mấy dòng chữ, còn lẩm bẩm đọc nhỏ thành tiếng, trông như thể thật sự hiểu vậy.
"Ồ, ồ... Thì ra là cái này. Xì, bảo sao trông tà môn thế."
Sở Hoàn tò mò hỏi: "Đây là cái hũ gì vậy?"
Tề Chí ngồi dậy, nói với Sở Hoàn: "Trên hũ ghi là, trước đây trong hũ này nuôi một mỹ nhân, thân thể mỹ nhân ở trong hũ, đầu như hoa có thể vươn ra khỏi miệng hũ. Là một 'mỹ nhân trong hũ' quý hiếm. Mỹ nhân tên là Mẫu Đơn, vì xinh đẹp tuyệt trần như hoa mẫu đơn, thậm chí còn đẹp hơn cả mẫu đơn thật, rất thích hợp đặt trên bàn sách ngắm chơi. Đây là quà của một người tên Bàng Phong tặng cho chủ nhân ngôi mộ."
Nghe xong, Sở Hoàn cau mày: "'Mỹ nhân trong hũ'? Cái thứ tà môn quái đản gì vậy."
Có điều đã bị chôn lâu như thế, cái thứ tà môn này e rằng mất linh rồi. Cái hũ giờ trống rỗng, chẳng thấy mỹ nhân đâu, toàn là đất cát bên trong.
Tề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-co-hy-truong-mao-quat/2883380/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.