Hoàng hôn buông xuống.
Diệp Diệu An ngẩng đầu khỏi trang sách, dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ. Chiếc đèn lồng treo ở góc hiên đã được thắp lên, hòa cùng ánh chiều tà ửng hồng, phủ xuống một tầng bóng đổ êm dịu.
Trong tay Lý Chuẩn cầm một vật gì đó không rõ, đang vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ con ch.ó vàng nhỏ trong sân.
Diệp Diệu An tò mò, khẽ nghiêng đầu ra ngoài, lắng nghe.
"Sao mi tham ăn thế hả, cái gì cũng trộm ăn."
Con chó tỏ vẻ tủi thân, đuôi cụp xuống, kêu ư ử non nớt.
Lý Chuẩn vừa giơ tay lên, con ch.ó vàng nhỏ tưởng sắp bị đánh, vội vàng rụt người lùi lại, đôi mắt ướt át tràn đầy cầu xin.
Bàn tay kia cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng không phải là trách phạt như mưa rào gió thét, mà nhẹ nhàng đặt lên tai nó, gãi ngứa cho nó.
Lý Chuẩn vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của con ch.ó nhỏ, vừa khuyên nhủ một cách chân thành: "Mi xem cái bụng của mi kìa, trướng to đến mức nào rồi. Béo như vậy, bữa sau ta sẽ hầm mi thành một nồi mà ăn."
Con chó thoải mái vô cùng, nhìn thấu sự hù dọa của hắn, cảm thấy mãn nguyện hừ hừ.
Lý Chuẩn cuối cùng vẫn cho nó ăn hết chút vụn bánh còn lại trong tay, nhỏ giọng nói: "Đây vốn là chuẩn bị cho mẫu thân của mi, nàng ấy đọc sách mệt rồi sẽ ăn."
"Ai là mẫu thân của nó?" Một đôi giày thêu hoa, yểu điệu dừng lại trước mặt hắn.
Lý Chuẩn sớm đã nghe thấy Diệp Diệu An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-hoa-xuong-cuop-dau-chua/2719814/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.