Hôm đó khi trở về khu nhà công vụ, Lộ Gia Mạt mở cửa, trước tiên tò mò nhìn quanh một vòng. Phòng khách trống trơn, ban công bếp cũng trống trơn.
Người đâu rồi?
Cô chớp mắt đầy nghi hoặc, đặt sách tham khảo lên tủ giày rồi cúi xuống đổi giày.
Thịnh Nhuế không nghe thấy tiếng mở cửa, đang cầm bình tưới cây đi từ trong phòng ngủ ra, vừa đi vừa tức giận nói chuyện điện thoại.
“Con có xem cái bài đăng công chúng đó chưa? Làm thanh thiếu niên nghiện game mà còn kiêu ngạo vậy hả? Nhất định phải làm cái bài trên trăm nghìn lượt đọc mới xứng với con à? Ông nội bảy mươi tuổi của con còn xem được, đặc biệt gọi điện cho mẹ! Hỏi mẹ là khi nào con trở nên nhiệt huyết vậy, từ nghiện game mà vươn lên thành quán quân Olympic!”
“Cái gì? Vân Nam? Ở Vân Nam là không nhìn thấy à? Bây giờ trạm phát sóng phủ khắp rồi, chú Lộ của con làm cái này đó. Mẹ nói cho con biết, dù có chui vào núi làm bảo vệ môi trường thì vẫn đọc được bài viết đấy!”
Chủ đề bị chệch sang đâu rồi nhỉ?
Lộ Gia Mạt nhìn Thịnh Nhuế có vẻ không giống trước đây lắm, thầm nghĩ vậy.
Rõ ràng Thịnh Nhuế cũng nhận ra điều đó. Bà đẩy cửa nhà vệ sinh, đặt bình tưới lên bồn rửa mặt, rồi mở vòi nước. Trong tiếng nước ào ào, bà trực tiếp bắt đầu buông lời nặng nề: “Mẹ không nói chuyện khác với con nữa. Con đang ở đâu? Không phải hôm qua đã hạ cánh rồi sao? Nếu không muốn về thì đừng về nữa. Mẹ coi như chưa từng sinh con. Để người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-hom-nay-sao-lap-lanh/2981047/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.