Tiết Đồng hạ giọng, qua điện thoại nói: "Đừng chạm vào những thứ không sạch bên ngoài, quá bẩn."
Lục Thi Mạc cau mày.
Nhưng cô không hiểu ý của Tiết Đồng, thậm chí dù có liên kết với ngữ cảnh cũng không hiểu.
"Bao giờ em về nhà?" Tiết Đồng nắm chặt điện thoại.
"Chắc là...." Lục Thi Mạc là người rất lịch sự, cô không muốn vì mình mà phá hỏng cuộc vui của mọi người. Vì vậy, cô che điện thoại lại, quay đầu hỏi Trần Phong bên cạnh, "Mọi người ăn xong chưa?"
"Ừm ừm." Ưu Ưu gật đầu.
Trần Phong nhận thấy nét mặt lo lắng của Lục Thi Mạc, cũng gật đầu theo.
Lục Thi Mạc áp điện thoại lên tai, trả lời: "Sắp về rồi."
Tiết Đồng nhìn qua cửa kính, tất cả mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt, "Được rồi, về sớm đi."
Nói xong, cô dập máy và đạp ga lái xe về hướng Xích Đạo.
Lục Thi Mạc về nhà đã gần mười giờ. Trần Phong gọi xe đưa cô về, khiến Lục Thi Mạc thấy hơi ngại. Lúc xuống xe, cô nói tuần sau sẽ mời cậu đi đánh bóng.
Cô mở cửa, Tiết Đồng ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, nghe tiếng cô vào nhà nhưng không ngẩng đầu lên.
Nửa tháng nay, Lục Thi Mạc đã cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người.
Cô nghĩ rằng chỉ có giữ khoảng cách phù hợp, mới khiến người ta tỉnh táo, khiến cô không phải mỗi ngày đều muốn dựa dẫm vào Tiết Đồng, để người ta không nghĩ cô là một đứa trẻ cần được chăm sóc.
Cô cố gắng đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-khoi-hanh-ngu-te/2876067/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.