Gần “0” giờ, con đường nhỏ tĩnh lặng, hai bóng dáng thon dài bị ánh đèn đường mờ ảo kéo thành hình dáng tựa sát vào nhau. Mặc dù giữa hai người vẫn cách nhau nửa mét theo đúng quy tắc. Lương Tư chỉ ngước mắt nhìn thẳng Thanh Trạch, không nói một lời. Vài giây sau, Thanh Trạch đột nhiên nói: “Cô giáo Lương thích ngắm toàn cảnh Paris.” Lương Tư gật đầu. “Thường cô thích ngắm ở đâu?” Anh hỏi. Lương Tư dừng một chút, trả lời rõ ràng: “Tôi thích nhất tháp chuông nhà thờ Paris, không cao không thấp, có thể nhìn rõ sông Seine, tượng quỷ đá trên đó cũng rất đặc sắc. Tháp chuông nhà thờ Sacré-Cœur cũng không tệ, nhưng lại không nhìn thấy nhà thờ Sacré-Cœur, hơi tiếc. Montparnasse là hoàn hảo nhất, vì cá nhân tôi cho rằng đó là kiến trúc khó nhìn nhất ở Paris, đứng trên đó nhìn xuống Paris, vừa vặn không nhìn thấy nó.” Thanh Trạch nhìn vẻ thuộc lòng của Lương Tư, nhỏ giọng hỏi: “Vậy lần sau cô giáo Lương có muốn đi ngắm nhà thờ Paris với tôi không?” “Anh không phải sắp về Anh sao?” “Cô giáo Lương, Anh quốc bỏ phiếu rời EU, chứ không phải đóng cửa biên giới.” Lương Tư khẽ cười, nói qua loa: “Về rồi nói sau.” Thanh Trạch gật đầu: “Còn một chuyện nữa.” Trong mắt anh hiện lên nụ cười như có như không, “Cô giáo Lương là con một sao?” Lương Tư vừa nghe, liền biết ý của Thanh Trạch. Lần trước cô lẩm bẩm về chuyện này bị anh nghe thấy. Cô dời mắt, né tránh ánh nhìn của Thanh Trạch, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.” Vẻ mặt vừa chột dạ vừa không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790122/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.