Sinh nhật lần thứ 27 của Lương Tư rơi vào ngày thứ sáu, Thanh Trạch xin nghỉ nửa ngày, hai người bay đến Geneva. Lương Tư ngồi trên chiếc sofa da màu nâu mềm mại, quan sát xung quanh. TV, giá sách, sofa, bàn trà. Đây không phải là một khoang máy bay, đây là một phòng khách. “Sếp Thanh, đây là máy bay của anh sao?” “Không phải,” Thanh Trạch đáp, “Hãng máy bay này có hợp tác với Mạc Hiết, nên chúng ta có thể bay nhờ mấy chuyến.” Lương Tư chống má nhìn anh, “Thanh Trạch, anh mau kiếm tiền mua một chiếc đi, kiểu đi qua cửa an ninh năm phút thế này tiện quá.” Thanh Trạch xoa tay cô, “Nhưng ba mẹ anh bảo không cần thiết.” Bản thân anh cũng thấy không cần thiết, nếu có thứ không mất tiền mà vẫn dùng được, thì không cần mua. Lương Tư “ồ” một tiếng. Cô phải thừa nhận rằng, dù Thanh Trạch đã rất khiêm tốn, nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra vài phần khí chất thiếu gia nhà giàu. Ví dụ như tủ đồng hồ của anh, phòng chứa đầy âu phục, 800 chiếc cà vạt, hay như việc anh mua một căn nhà trị giá 7 triệu Euro chỉ vì không vui. Lúc anh gọi điện thoại trò chuyện với ba mẹ thì rõ nhất, đúng là một cậu ấm được cưng chiều từ nhỏ. Nhưng mà, cứ nói đến công việc là anh lại thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Nghĩ đến đây, Lương Tư hỏi: “Rốt cuộc là đến Geneva để làm gì?” Cô không muốn đến nhà anh làm khách. Ánh mắt đen láy của Thanh Trạch nhìn cô, khóe môi mỉm cười, “Dù sao cũng không phải đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790147/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.