Lương Tư liếc qua màn hình, “Thanh Trạch”. Cô không tình nguyện ấn nút nghe. Lương Tư còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy giọng nói khẩn cấp của Thanh Trạch từ trong điện thoại truyền đến: “Bảo bối, em đừng giận, anh bây giờ đi tìm em được không?” Cô lạnh nhạt đáp lại: “Em không ở nhà, anh không cần tới.” “Vậy em ở đâu? Chúng ta gặp mặt một lát được không?” “Không nói cho anh, không được.” Bên cạnh Vương Vũ Vi giật lấy điện thoại của Lương Tư, nói với Thanh Trạch: “Chúng tôi ở Bastille, cô ấy uống say, tôi bảo Nhậm Bình An gửi địa chỉ cho anh nhé.” Cô vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu với Nhậm Bình An, Nhậm Bình An nhận được tín hiệu, lập tức lấy điện thoại của mình ra. Thanh Trạch ở bên kia liên tục nói cảm ơn, tốc độ nói thoáng chậm lại: “Được, tôi đến ngay, phiền hai người chăm sóc cô ấy một chút, cảm ơn.” “Không cần ——” Lương Tư giật lại điện thoại, cúp máy. Cô nhìn Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An, hùng hổ lên án: “Cấu kết làm việc xấu!” “Lang” và “Bái” nghe xong, bốn mắt nhìn nhau, bật cười, nói những lời tình tứ: “Cô giáo Lương của chúng ta uống say cũng rất đáng yêu.” “Đúng là không giống bình thường lắm.” “Giống trẻ con.” Nhậm Bình An đứng ở cửa quán bar vui vẻ chờ Thanh Trạch, miệng còn ngân nga một khúc nhạc. Thấy Thanh Trạch bước đi dồn dập đến trước mặt, anh ta thay đổi vẻ mặt tiếc hận, nói với Thanh Trạch: “Loch, nghe nói anh và cô giáo Lương chia tay rồi? Chuyện khi nào vậy?” Đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-paris-co-mua-hach-dao/2790164/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.