Cùng lúc đó, ở nhà họ Nhiếp, ông cụ Nhiếp đang ngồi trên sô pha đọc bảo thì nghe tiếng động ngoài cửa, ngẩng
đầu lên.
Vừa nhìn3 người vừa tới, ông không khỏi bất ngờ.
Nhiếp Diệc mặc bộ tây trang màu đen, dáng người thẳng tắp, cao lớn lừng lững.1
“Ấy?” Ông cụ Nhiếp đẩy gọng kính lão: “Thằng bất hiểu này, sao mày lại về đây?”
Từ sau khi Nhiếp Diệc gia nh9ập đội Nhất Tự, anh ta cũng chuyển ra khỏi nhà họ Nhiếp.
Kể cả ông cụ Nhiếp cũng
tám trăm năm không được gặp anh ta lấy một l3ần.
“Ông nội Quân Thầm mất rồi.” Nhiếp Diệc khẽ nhíu mày, cũng đã quen với cách gọi của ông: “Cháu về thu dọn ít
đồ đ8ạc, định tới thành phố Hồ một chuyến.”
Ông cụ Phó khỏi bệnh bất ngờ, lần này ra đi cũng rất đột ngột.
Nhiếp Diệc khẽ gật đầu rồi thu dọn đồ đạc bằng tốc độ nhanh nhất, đoạn định đẩy cửa đi luôn.
“Khoan đã!” Ông cụ Nhiếp đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông đi cùng mày.”
Thật ra ông cụ Nhiếp chưa từng tiếp xúc với nhà họ Phó, cũng chẳng quen biết gì Ông cụ Phó.
Nhưng vì Nhiếp
Diệc nên ông biết Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm và Nhiếp Diệc là anh em, ông lại là ông nội của Nhiếp Diệc nên
không thể nào ngồi yên mặc kệ.
Nhiếp Diệc khựng bước: “Được ạ.”
Lần này, thành phố Hồ thật sự rối loạn.
Hậu sự được sắp xếp rất nhanh, nhà họ Phó cũng có nhiều người.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-thien-kim-lai-di-va-mat/1944416/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.