—
Gần tòa nhà bỏ hoang có một cây cầu, là con đường duy nhất bắc qua sông. Cầu như một ranh giới chia đôi hai bên: phía tây toàn là khu ổ chuột bẩn thỉu, hỗn tạp, trừ việc qua đây mua rau rẻ thì chẳng ai muốn bước sang; còn về phía đông, chỉ đi thêm vài trăm mét nữa là đến một thị trấn chỉn chu, quy củ hẳn hoi.
Tòa nhà bỏ hoang đương nhiên nằm ở phía tây. Nói đúng ra, nó thậm chí còn không thể gọi là một "tòa nhà", vì chẳng có lấy dáng dấp gì của nhà cửa - chỉ có vài bức tường cao dựng trơ trọi, bao quanh một khoảng đất trống, trở thành chỗ nghỉ chân lý tưởng cho đám người lang thang.
Và tất nhiên cũng có mấy đứa trẻ trong đó.
"Ủa, sao lại thêm một đứa nữa? Lần trước tôi đến chỉ thấy có năm đứa thôi mà."
"Không nuôi nổi thì vứt đi thôi. Qua cầu nhiều sẽ thấy ngay, hôm nay thêm một đứa, mai thêm hai đứa, chuyện thường ấy mà."
"Đứa mới tới này trông không ổn, gầy quá, nhỏ quá, e là chẳng sống được bao lâu."
"Thì kiếp sau ráng đầu thai tốt hơn đi. Mau đi thôi, chỗ này hôi quá."
Đây là lần thứ ba Du Cầm qua cầu vào lúc nửa đêm. Bà sống ở phía đông, sang phía tây để tìm một người quen cũ. Nhưng cả ba lần, chờ đến tận khuya vẫn chẳng thấy bóng dáng đối phương, chỉ đành tay không quay về.
Đêm hôm khuya khoắt, người qua lại thưa thớt, dân lang thang ngủ say, chỉ có mấy đứa trẻ còn dư sức, mở to mắt nhìn chằm chằm bà.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-van-on-chiet-chau/2978749/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.