Trúc nhìn cậu nhóc cầm muỗng múc ăn lia lịa, chỉ thoáng chốc đã ăn xong một chén chè không chừa một giọt, dường như vẫn còn chưa đã thèm mà mím môi nhìn chằm chằm đáy chén.
Cô bèn đưa tay xoa mái tóc rối bù xù còn hơi rinh rích, hỏi: "Nhóc tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
Cậu nhóc vò góc áo của mình, nhỏ giọng đáp: "Tên Bình, mười bốn tuổi."
Mười bốn tuổi?
Ban đầu cô chỉ nghĩ cậu nhóc nhiều lắm cũng bằng tuổi con Đẹt mà thôi.
Bởi con trai mười bốn tuổi không chỉ cao có chừng này, dáng người cậu nhóc gầy trơ xương, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác, bàn tay hiện rõ từng khớp xương thon dài yếu ớt...!Nếu đó là số tuổi thật, thì cậu nhóc nhất định bị suy dinh dưỡng trầm trọng.
"Nhà ở đâu? Tại sao lại trộm bánh của người ta?"
Cậu nhóc cúi đầu, im lặng không đáp.
Con Đẹt chờ mãi không thấy nó trả lời, sốt ruột mắng: "Mợ tao hỏi mày đó, trả lời mau đi."
"Đẹt." Trúc vỗ nhẹ con nhóc nóng nảy bên cạnh, nói: "Mày tao cái chi đó, người ta lớn tuổi hơn em đó đa."
Con Đẹt bĩu môi, quay ngoắt mặt đi, lẩm bẩm: "Lớn tuổi mà hư quá chừng."
Đây chính là ví dụ điển hình của kiểu được chiều mà hư.
Mới đối tốt với nó một chút, nó liền trèo hẳn lên đầu cô lấy đà bay thẳng lên trời luôn rồi.
Nào ngờ cậu nhóc tên Bình lại lên tiếng đáp: "Nhà...!ở gần đây.
Trong nhà còn hai đứa em nhỏ, mấy ngày rồi vẫn chưa ăn gì, cho nên...!con mới làm liều trộm bánh.
Bị đánh một chút cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-nay-vo-chong-cau-ba-bo-nhau-chua/1885016/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.