Edit: Ling_, OhHarry
***
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nói ra ba tiếng này trong hoàn cảnh như bây giờ. Thế gian có muôn vàn tình cảnh khác nhau, nhưng chắc chắn bây giờ không phải là một thời điểm thích hợp. Chưa nói tới lãng mạn hay không, ngay cả hoàn cảnh cũng không đạt chuẩn yêu cầu.
“Không nghe thấy……” Tịch Tông Hạc miết môi tôi bằng ngón tay cái: “Nói lại lần nữa đi.”
Tôi hơi buồn cười, nhưng vẫn cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của anh.
“Em yêu anh.”
” Nói lại lần nữa đi.”
“Em yêu anh…….”
Tôi không biết mình đã nói bao nhiêu lần, nhưng như thể vẫn chưa bưa, anh cứ liên tục bảo tôi lặp đi lặp đi câu nói ấy từng lần một, mãi cho tới khi tôi nói khô cả họng, giọng khàn khàn thì anh mới chịu cho tôi dừng – một cách miễn cưỡng.
Sau đó, anh kiệt sức và hôn mê một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, hai cậu bé kia lại đến giao đồ ăn, tôi muốn cho Tịch Tông Hạc ăn một chút, nhưng khi tỉnh dậy, anh nói rằng mình đau đầu, không ăn được. Điều này khiến tôi càng thêm lo lắng vì sợ anh bị chấn động não. Tôi chỉ đành cho anh uống chút nước để tránh bị mất nước.
Đã sang đến ngày thứ hai rồi, việc mù thông tin khiến người ta sống trong lo sợ. Mặc dù từng tham gia vào khá nhiều bộ phim có tình tiết mạo hiểm, khốc liệt, ngoài mặt thì giả vờ bình tĩnh, điềm đạm, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng tôi lại chẳng kém người bình thường là bao.
Nhưng điều khiến tôi lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hom-qua-nhu-chet-roi/1364580/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.