Phía sau lưng nóng rát, Tô Mộ Tinh cắn răng nhịn đau, hốc mắt đỏ bừng.
Hứa Thanh Nhiên đứng cách một bước, tài liệu trên tay vung ra sau, trầm giọng: "Nói chuyện!"
Tô Mộ Tinh nghe được cả người run lên, ngước mắt nhìn anh ấy, Hứa Thanh Nhiên sầm mặt, mắt đen sắc lẹm như dao cau, sau hồi lâu, cô ấy nặn ra một câu, "Xin lỗi......"
Hứa Thanh Nhiên tiến về phía trước một bước nhỏ, từ trên cao cúi đầu liếc xuống cô ấy, cười nhạt nói: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi? Tô Mộ Tinh cmn trừ xin lỗi ra cô còn biết nói cái gì nữa!"
Tô Mộ Tinh lui về phía sau, tì vào tường, lại hết đường lùi, trên trán túa mồ hôi mỏng, thấm ướt sợi tóc, "Hứa Thanh Nhiên...... em..."
Hứa Thanh Nhiên hùng hổ doạ người, mỉm cười nói: "Em làm sao?"
Dứt lời, lại là một đợt im lặng.
Hứa Thanh Nhiên môi mỏng mím thành đường cong cứng ngắc, rõ ràng anh ấy mất kiên nhẫn, lui ra sau một bước, một tay ấn tay nắm cửa, kéo cửa ra, liếc xéo cô ấy, giọng điệu đã khôi phục bình tĩnh, là sự lãnh đạm nhất quán của anh ấy, "Không tiễn."
Tô Mộ Tinh đứng như trời trồng, ngơ ngác nhìn anh ấy, run giọng nói: "Bác sĩ Hứa... Anh đừng như vậy..."
Hứa Thanh Nhiên căn bản chẳng nhìn đến cô ấy, nhả mấy chữ không chứa đựng cảm xúc gì, "Đi thong thả, không tiễn."
Tầm mắt Tô Mộ Tinh đóng đinh trên người Hứa Thanh Nhiên, anh của giờ phút này, lạnh nhạt thờ ơ, lạ lẫm xa cách, mọi thứ dường như quay về điểm khởi đầu.
Vì thế, Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-du-chua/432765/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.