Tối hôm đó, Cận Ngôn Châu đi tìm Sơ Hạnh lấy lại con thỏ bông.
Sơ Hạnh ôm con thỏ bông từ ký túc xá bước ra.
Khi cô trả lại con thỏ cho anh, đồng thời anh đưa cho cô một thứ khác.
Là giấy chứng nhận vô địch của anh trong cuộc thi lần này.
Sơ Hạnh được cưng vừa mừng lại vừa lo: “Bằng khen sau này có thể dùng để tìm việc mà? Em không nhận đâu…”
Cận Ngôn Châu nói: “Anh đã sao chép vài bản rồi. Dùng bản sao để nộp hồ sơ cũng được.”
“Tặng em.”
Lúc này Sơ Hạnh mới nhận lấy, ngẩng đầu cười với anh, nói: “Vậy em sẽ giữ nó giúp anh ha!”
“Nếu anh cần thì tìm em mà lấy.”
“Ừm.” Cận Ngôn Châu trả lời.
“À đúng rồi,” Sơ Hạnh bỗng nhiên tò mò hỏi: “Con thỏ này thu âm bằng cách nào nhỉ?”
Cô cau mày đau khổ nói: “Ban đầu em muốn ghi âm cho anh, nhưng không biết làm thế nào, lại sợ lỡ tay sẽ xóa đi hai bản ghi trước đó nên không dám tùy ý động vào.”
Cô tròn mắt nhìn anh, mong đợi nói: “Ngôn Ngôn, anh chỉ em đi.”
Anh không nói ngay cho cô biết phải làm gì để ghi âm mà hỏi: “Em muốn thu âm gì?”
Sơ Hạnh không chút nghĩ ngợi bật thốt lên: “Muốn ghi âm một câu – Anh* Ngôn Châu tốt nhất!”
Đôi mắt đào hoa của Cận Ngôn Châu thoáng chốc nổi sóng cuồn cuộn.
Đôi mắt đen láy đang nhìn cô càng thâm trầm hơn.
Anh kiềm chế siết chặt tay, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc rung động phí lý đó của mình.
Cận Ngôn Châu trực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-hanh-ngai-ngu/1248606/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.