Hạ Chấn Nam hốt hoảng chạy đến bên gốc cây đỡ lấy Lưu Ly dựa vào người mình.
"Ba, Lưu Ly bị làm sao?"
Hạ Hướng thầm thở dài trong lòng.
Chấn Nam à, người này con ngàn vạn lần không nên yêu.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Hạ Hướng vẫn làm tốt vai diễn của mình.
"Ta cũng không biết. Lúc đến đây đã thấy như vậy."
Hạ Chấn Nam lo lắng đến mức quên không hỏi làm cách nào mà Hạ Hướng có thể đi vào vườn, chỉ có hai người còn lại là vẫn giữ được bình tĩnh mà thắc mắc.
Âu Thần ngồi xuống một bên, trong lòng có lo lắng nhưng không thể hiện ra ngoài.
"Chú làm cách nào mà vào được đây?"
Hạ Hướng không chớp mắt lấy một cái trả lời ngay lập tức.
"Tất nhiên là đi vào. Con hỏi vậy là có ý gì?"
Âu Thần và Vương Khải Minh nhìn nhau. Không lẽ không thấy gì sao?
"Chú có thấy trong này có cái gì lạ không?"
Hạ Hướng nhíu mày đảo mắt nhìn quanh.
"Lạ? Ta ở đây từ sáng sớm đâu có thấy cái gì, nếu lạ thì chỉ có ba đứa thôi. Vào học rồi sao lại chạy ra đây?"
Vương Khải Minh không tin hỏi lại.
"Chú thật không thấy gì?"
"Ta việc gì phải giấu ba đứa."
Cũng đúng.
Hạ Hướng tự nhiên như không hỏi lại.
"Có chuyện gì sao?"
Vương Khải Minh thuật lại hiện tượng lạ vừa nãy chờ đợi vài câu bình luận của Hạ Hướng, nhưng chỉ thấy gương mặt trầm trọng đang suy nghĩ gì đó của ông đành bỏ qua, ngồi xuống bên cạnh Hạ Chấn Nam vươn tay ra vỗ vỗ vào một bên mặt Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-hoa/2028287/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.