Biệt thự Lâm gia.
Cố Mĩ Yên ngồi trên ghế xem kế hoạch phát triển năm nay của DL, trong phòng phản phất mùi thuốc làm bà hơi khó chịu. Nhìn đến con trai nằm trên giường không biết bao giờ mới tỉnh dậy, Thiên Vũ nằm đó được một năm rưỡi rồi.
Tiếng lật trang giấy đều đều, êm tai làm người ta cứ muốn ngủ mãi. Lâm Thiên vũ trong cơn mê cố hết sức vùng vẫy muốn mở mắt ra nhưng làm thế nào cũng không được. Hắn thấy Đan Tâm khóc rất nhiều, một mình ngồi trong đêm tối đôi mắt đẫm nước trông rỗng, vô hồn. Mỗi lần nhìn thấy Đan Tâm khóc trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, cô đau hắn càng đau.
"Đan.....Tâm."
"Cạch."
Tập hồ sơ trên tay Cố Mĩ Yên rơi xuống bàn. Tiếng nói kia rất nhỏ nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh bà sẽ không nghe thấy. Tiến lại gần con trai, Lâm Thiên vũ mê sản cả người đổ đầy mồ hôi trộm. Nằm ở đây một năm rưỡi, có lúc bà thấy con trai nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, có lúc còn khẽ cười rất vui vẻ.
"Thiên Vũ.... Thiên Vũ."
Cố Mĩ Yên lay gọi con trai nhưng Lâm Thiên vũ vẫn nằm đó yên tĩnh không nói gì nữa. Chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ, điện thoại cho cả chồng và con trai trưởng của bà về nhà.
Bác sĩ kiểm tra một lượt, cười nói.
"Lâm phu nhân, nhị thiếu sắp tỉnh lại rồi."
"Thật... thật sao?"
Cố Mĩ Yên ngồi trên mép giường khóe mắt đỏ hồng ngân ngấn nước. Con trai bà sắp tỉnh lại, một năm rưỡi chờ đợi cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-ma-khon-kiep-em-yeu-anh/1408629/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.