Editor: Táo đỏ phố núi.
"Kiều Trác Phàm..." Trong lúc nhất thời, Tiếu Bảo Bối không biết chuyện này rốt cục là làm sao nữa.
Là cô đã cầm mảnh vỡ kia rạch lên tay của Kiều Trác Phàm, nhưng cuối cùng người xin lỗi lại là Kiều Trác Phàm...
Điều này khiến cho người khởi xướng là Tiếu Bảo Bối cô, có chút thẹn thùng và áy náy vì không chịu thừa nhận lỗi.
“Kiều Trác Phàm, anh đừng như vậy! Anh không có lỗi gì với em cả!”
Người nên xin lỗi là cô mới đúng.
Nhưng mà lúc này Kiều Trác Phàm lại buông cô ra, rồi lấy một chiếc ipad hay là cái gì đó tương tự như vậy từ trong túi ra.
Chẳng qua là phía trên của thứ đồ chơi này, không có biểu tượng cái táo cắn dở đang thịnh hành nhất hiện nay.
Nhưng mà nhìn món đồ chơi này lại rất chất lượng, hơn nữa toàn thân của nó một màu vàng kim loại rực rỡ, Tiếu Bảo Bối cũng biết giá cả của món đồ chơi này tuyệt đối sẽ không thấp hơn giá của những sản phẩm điện tử tốt nhất ngoài thị trường.
Mà lúc này, Kiều Trác Phàm đã cầm lấy thứ kia rồi thao tác ở trên đó, vừa làm vừa nói: “Cục cưng, cho em xem một thứ...”
Vì lý do một cái tay của anh đang bị thương, nên động tác của Kiều Trác Phàm thao tác ở trên vật này nhìn có chút gượng gạo.
“Kiều Trác Phàm, tay của anh giống như cái bánh bao...” Cô nhìn chằm chằm vào tay của anh, vẻ mặt tràn đầy thương yêu. Nếu như Kiều Trác Phàm không phải vì cô thì anh cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265762/chuong-74-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.