Editor: Táo đỏ phố núi
Bởi vì ở bên ngoài cả một đêm, cho nên khi Tiếu Bảo Bối nhào vào trong lòng anh thì mang theo cả hơi lạnh.
Nhất là bàn tay để ở trên cổ tay của Kiều Trác Phàm kia, lạnh ngắt.
Kiều Trác Phàm nhíu mày, muốn cầm lấy bàn tay của cô đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nhưng mà mặc cho anh kéo như thế nào đi nữa thì cũng đều không nhúc nhích.
Mà Tiếu Bảo Bối đang vùi đầu ở cổ của anh lại bắt đầu thút thít.
“Cục cưng, bị làm sao vậy...”
Thành thật mà nói, sáng sớm có thể khiến cho Tiếu Bảo Bối yêu thương nhung nhớ, Kiều đại gia mừng rỡ còn không kịp.
Nhưng mà nghe thấy tiếng khóc của Tiếu Bảo Bối, anh liền rối loạn.
“Kiều Trác Phàm, anh là đồ xấu xa! Tại sao anh lại có thể bắt nạt em như vậy...” Không trả lời vấn đề của anh, Tiếu Bảo Bối ôm lấy cái cổ của anh khóc thút thít có chút thở không ra hơi. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Nói thật, đêm qua cô thực sự bị làm cho sợ hãi.
Lúc ngồi nhìn chằm chằm vào từng giọt nước truyền dịch chảy xuống, cô đã vô cùng sợ hãi, có khi nào anh cũng giống như mẹ cô, cứ như vậy mà bỏ cô ở lại không?
Trong một phút bối rối đó, cô không có cách nào diễn tả cho Kiều Trác Phàm hiểu được.
Cho nên cô chỉ có thể khóc lóc nhiệt tình, để biểu lộ sự bất mãn trong lòng mình cho Kiều Trác Phàm biết.
“Cục cưng, chúng ta nói chuyện rõ ràng được không? Tại sao anh lại hù chết em?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265814/chuong-80-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.