Editor: Táo đỏ phố núi
"Kiều Trác Phàm..."
Tiếu Bảo Bối bị hôn tới mức mơ màng nên vô thức ‘ưm’ một tiếng.
Khi Tiếu Bảo Bối thốt lên tiếng ‘ưm’, thì lúc này Kiều Trác Phàm mới lưu luyến buông cô ra. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Nhưng mà vừa nhìn thấy như vây thì Kiều Trác Phàm mới biết được vừa rồi động tĩnh của bọn họ có hơi lớn một chút.
Thử nhìn mà xem, chiếc áo dệt kim hở cổ màu hồng đào của Tiếu Bảo Bối đã bị anh mở ra hết. Phần lớn da thịt từ cổ trở xuống đều bị lộ ra bên ngoài luôn.
Làn da trắng nõn nà kia, bây giờ đã đỏ ửng lên. Nhìn vô cùng mê người...
“Cục cưng... Đứng lên chỉnh sửa lại quần áo rồi chúng ta ra ngoài đi chơi!” Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà ánh mắt của Kiều Trác Phàm vẫn lưu luyến nhìn lên trên người của cô thêm vài lần.
Đừng nghĩ rằng Bảo Bối nhà anh chưa lớn tuổi lắm nên dáng người sẽ không đủ quyến rũ. Trên thực tế những điều nên có cô đều có. Đêm hôm đó, Kiều Trác Phàm đã biết được tất cả, cho nên bây giờ anh mới si mê như vậy... Die enda anl eequ uyd onn.
“Hả? Được đi chơi sao?” Tiếu Bảo Bối chớp đôi mắt to đầy hơi nước, mơ màng nhìn anh. “Em không cần phải thay quần áo...”
Vừa rồi lúc cô gọi điện cho Nhạc Dương, cô đã thay quần áo rồi.
Cho nên cô đang có chút không hiểu rốt cục Kiều Trác Phàm đang nói cái gì nữa.
Nhưng mà thuận theo ánh mắt của Kiều Trác Phàm nhìn thấy chỗ cổ của chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265824/chuong-81-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.