Editor: Táo đỏ phố núi
“Diệp Tử Hi, đi ra vùng ngoại thành đi! Ở phía nam thành phố, có cái nhà xưởng bỏ không. Chỗ đó, chỉ có nhân viên chăm sóc vườn thỉnh thoảng mới tới thôi. Đi tới đó, sẽ không có ai nhận ra anh và em!”
Lúc nói những lời này, Nhạc Dương liên tục nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa xe. Chính bởi vì như vậy, cho nên cô đã bỏ lỡ vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tử Hi khi nghe những lời này của cô... Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
“Nhạc Dương...”
Mặc dù khi nghe Nhạc Dương kêu anh ta đi ra vùng ngoại thành, chỗ đó là nơi mà không có ai biết bọn họ, tâm tình của Diệp Tử Hi có chút buồn bực. Nhưng mà cuối cùng anh ta cũng vẫn làm theo lời của Nhạc Dương, quay đầu xe, trực tiếp đi về phía nam thành phố.
Phía nam này trước kia cũng là một nơi rất huy hoàng.
Nhưng mà sau này thành phố trải qua một giai đoạn chỉnh đốn, nên những nhà xưởng lớn cũng bắt đầu rời ra bên ngoại thành. Bởi vậy nên ở đây đã bị bỏ lại rất nhiều nhà xưởng bỏ hoang.
Trên đường bọn họ tới, cũng chỉ đụng phải hai ba chiếc xe chở đất.
Không biết có phải là vì người ở đây thưa thớt hay không. Mà cả đoạn đường bọn họ đi yên tĩnh một cách lạ thường.
Điều càng khiến cho Diệp Tử Hi khó thích ứng, đó chính là sự trầm mặc của Nhạc Dương ở trên xe.
Đây chính là tình huống mà bình thường không bao giờ có.
Trước kia Nhạc Dương chỉ cần ở cùng với anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2266057/chuong-127-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.