Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc này Nhạc Dương cũng chỉ cười cười, chưa trả lời. Giống như vấn đề mà cô hỏi vừa rồi, thực chất chỉ là một câu hỏi lúc cô cao hứng nhất thời.
Sau đó hai người cũng không bận tâm tới vấn đề này nữa.
Buổi trưa này, Diệp Tử Hi cũng không làm chuyện gì cả.
Cứ ngây người ra ngồi bên cạnh Nhạc Dương cả buổi chiều để cảm nhận sự bình yên của đồng ruộng.
Cho tới khi hoàng hôn buông xuống, lúc hai người sắp quay lại thành phố nhộn nhịp, đột nhiên Nhạc Dương mới nói: “Diệp Tử Hi, chỗ này đẹp quá!”
“Nếu như em thích, sau này anh sẽ dẫn em đi thường xuyên!” Lời nói này của Diệp Tử Hi cũng không phải là giả.
Ban đầu khi anh ta và Nhạc Dương lên giường, thì không hề có chút quan tâm tới cảm nhận của cô.
Nhưng bây giờ, anh ta phát hiện ra khi ở bên cạnh Nhạc Dương anh ta không còn giống như trước nữa.
Mà dần dần, những thứ này hình như đã có chút thay đổi tình cảm của anh ta đối với Nhạc Dương.
Nhất là vào lúc xế chiều hôm nay lúc nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Dương đối mặt với cánh đồng, thậm chí anh ta hy vọng mình vĩnh viễn có thể được nhìn thấy vẻ mặt này...
Đương nhiên, điều này cũng khiến cho bản thân Diệp Tử Hi giật mình.
Thực ra, ngay từ lúc bắt đầu ở cùng một chỗ với Nhạc Dương, anh ta căn bản không có dự định kết hôn.
Gia đình anh ta, vị trí hiện tại của anh ta, khiến cho anh ta căn bản không được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2266058/chuong-127-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.