Khi Đông Phương Mặc trở về Nhất Thốn Mặc, Tịch Mộ Như và Tiểu Mao Vũ đã ngồi trêи bàn ăn, thấy anh quay về, Tịch Mộ Như nhanh chóng đứng dậy giải thích: "A Mặc, em xin lỗi, em không biết anh sẽ trở về ăn tối, Vũ Vũ lại đói, nên đã..."
"Không sao," Đông Phương Mặc hào phóng xua tay, rồi thản nhiên nói: "Cô mau ăn cơm đi, sau khi ăn xong thì thu dọn đồ đạc, để sáng mai chú Liễu đưa cô đến biệt thự Tử Vân, từ nay về sau, cô không cần phải sống ở đây nữa."
Trong lòng Tịch Mộ Tuyế liền không vui, nhưng cô ta không để lộ ra ngoài, chỉ ôn hòa gật đầu, hơi lãnh đạm đáp: "Được rồi, em hiểu rồi, sáng mai em nhất định sẽ rời đi."
Đông Phương Mặc gật đầu, không nói chuyện với cô ta nữa, mà anh đến ngồi bên cạnh Tiểu Mao Vũ, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay con có vui không?"
"Vui," Tiểu Mao Vũ nặng nề gật đầu, sau đó hơi không vui nói: "Nhưng nếu để dì dọn ra ngoài, tôi sẽ không vui."
Đông Phương Mặc cười nhạt một tiếng, cầm lấy phần ăn mà Liễu mẫu đưa cho, sau đó vừa ăn vừa nói: "Mẹ của con có thể sắp đến rồi, đến lúc đó con có thể gặp mẹ, con có vui không?"
Tôi không muốn mẹ tôi đến, Tiểu Mao Vũ nói trong lòng, nhưng bé không thể hiện, bé chỉ giả vờ vui vẻ hỏi: "Khi nào mẹ con đến?"
"Cái này" Đông Phương Mặc suy tư một chút, sau đó nghĩ lại nói: "Sẽ mất khoảng hai ba ngày, được không?"
Nhưng thật ra Đông Phương Mặc không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/176820/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.