Tịch Mộ Như dẫn Tiểu Mao Vũ không chỉ dạo quanh sân của Nhất Thốn Mặc, mà còn dẫn bé đi bộ lên sườn núi, cô ta nói với bé có thể nhìn thấy biển trêи sườn núi.
Tiểu Mao Vũ không có hứng thú với biển, vì bé sống ở Incheon và thường đi ra biển, nên bé đã lắc đầu khi Tịch Mộ Tuyết đề nghị đi lên lưng chừng núi.
“Vậy thì chúng ta qua đó xem một chút đi.” Tịch Mộ Như chỉ tay về phía một ngôi nhà khác ở lưng chừng núi, rồi nhanh chóng nói thêm: “Nơi đó là có một biệt thự nhỏ, cũng là nơi mẹ con từng ở."
“Mẹ con từng sống ở đâu?” Tiểu Mao Vũ lập tức trở nên quan tâm, nhưng đồng thời bé cũng rất khó hiểu hỏi: “Mẹ con sống ở Hàn Quốc, cả gia đình con đều sống ở Hàn Quốc, sao mẹ con có thể từng sống ở đó được?”
"Tháng trước mẹ con đã ở đó" Tịch Mộ Tuyết dừng lại, sau đó ngay lập tức phản ứng, cô ta mỉm cười nói thêm: "Là năm năm trước."
“Năm năm trước?” Đôi lông mày thanh tú của Tiểu Mao Vũ theo thói quen nhăn lại, sau đó thâm thúy hỏi: “Năm năm trước mẹ con sao lại sống ở đây?
"Bởi vì mẹ của con là em gái của ta," Tịch Mộ Tuyết tiếp tục cuộc trò chuyện một cách suôn sẻ, sau đó tự nhiên nói một lời nói dối mà cô ta đã bịa ra: "5 năm trước ta kết hôn với Đông Phương Mặc, mẹ của con là chị gái của ta, cô ấy đến Nhất Thốn Mặc chơi, sau đó sống ở đây."
"Ồ, ra là vậy," Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/176824/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.