Mộ Như do dự một hồi trướ hẻm nhỏ, rốt cục cũng thu hết can đảm đi vào con hẻm nhỏ chỉ rộng chừng hai thước này, đi tới trước cửa cửa hàng bán đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Cô do dự một lúc, mặc dù cô chưa từng thấy cửa hàng như vậy bao giờ, nhưng sau khi lên Liễu Độ Nương dò hỏi, cô ít nhiều cũng biết nó ở đâu và ai thường bảo kê cho nó.
Nhân viên bán hàng bên trong nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, dừng ở trước cửa, không khỏi bước ra chăm chú hỏi: "Tiểu thư, cô có cần mua gì không?"
Mặt Mộ Như hơi ửng hồng, vẫn đi theo cô bán hàng tươi cười và tốt bụng trông chừng ba mươi tuổi bước vào.
Cửa hàng đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ được thiết kế tiên phong, được chia thành các khu vực khác nhau bằng kính mờ, trưng bày nhiều mẫu khác nhau, theo các khu vực khác nhau sử dụng các loại đèn có màu sắc khác nhau tạo nên sự mơ hồ đa dạng cho bầu khí quyển.
Mộ Như cúi đầu, cô không dám nhìn những hàng mẫu bày trêи giá, vào lúc này, cô thực sự có cảm giác rất muốn chạy trốn 3000 dặm cách xa nơi này và không bao giờ bước vào đây nữa.
Nhưng cô biết mình không thể không mua được thứ mà Đông Phương Mặc muốn, vì vậy cô dùng sự kiên trì để kiềm chế cảm xúc ghê tởm của mình, ngẩng đầu lên một chút, bắt đầu tìm kiếm thứ mình muốn mua.
Khi Mộ Như chưa tìm thấy thứ ghê tởm mình muốn mua, một người đàn ông trung niên khoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/2457301/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.