“Chủ tịch Lăng, anh có ý gì?”
“Có lẽ có quá nhiều người phụ nữ vô vị, nên muốn tìm cảm giác mới mẻ.” Lăng Thuần lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, trong mắt mang theo ý cười hài hước.
Lúc đầu còn cho rằng người phụ nữ này chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng lại bị cô hấp dẫn.
Nhưng không ngờ được, cô đã kết hôn rồi.
Khoảng thời gian này, anh ta cứ nhớ cô mãi không quên được…
“Dù là Tô Khinh, cô ta cũng sẽ không chấp nhận anh.” Hứa Như né tránh ánh mắt của anh ta.
“Cái tôi muốn, từ trước đến nay chưa hề không có được.” Lăng Thuần nhếch mép.
“Chủ tịch Lăng kiêu ngạo quá rồi.” Vẻ mặt Hứa Như hờ hững.
“Tôi có tư cách này, không đúng sao?”
Từ trước đến nay Lăng Thuần chính là con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có thứ gì mà anh ta không có được.
Nhưng bây giờ, hình như có rồi.
Ánh mắt anh ta thấy Hứa Như không được tự nhiên, mười phút qua đi, Kỳ Chiến vẫn chưa trở lại.
Hiển nhiên Lăng Thuần cũng nhận ra, anh ta đi tới cửa, thế mà bị khóa lại rồi.
Ở đây có một sân thượng, nhưng rèm cửa không hề kéo lại.
Anh ta lạnh lùng nheo mắt lại, đi tới, ánh mắt dừng ở trên sân thượng đối diện, một lúc sau, trên môi nở một nụ cười thâm trầm.
“Xem ra chúng ta bị người khác hãm hại rồi.”
Hứa Như nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Lăng Thuần , một ánh sáng trắng chớp lên, bọn họ bị chụp trộm rồi!
Nghĩ đến việc Kỳ Chiến cố ý rời đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-dinh-cap/544609/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.