Từng tiếng bước chân khi như dậm thẳng vào trái tim đang quặn đau của nàng.
Bảo Tú giật mình nhìn theo cái xác lạnh lẽo của Hoàng Am đang được khiêng.
Cả người anh vô hồn thõng xuống theo lực hút của Trái đất, cánh tay đung đưa theo từng bước chân của hai người kia, chiếc đầu nghẹo xuống, mấu vẫn im ỉm chảy ra, nhỏ giọt xuống nền.Một xúc cảm trong Bảo Tú bỗng dâng trào, ép cả cô đứng dậy, chạy theo và ngăn cản hai người đó.
Cả người cô loạng choạng trên không trung, bước được dăm ba bước lại ngã sõng soài ra đất.
Dù chẳng thể đuổi kịp hai người kia nhưng cô vẫn cố cho đến khi cả người xây xát hết một lượt.
Trong khoảng thời gian đó, cô đã “đi” ra ngoài căn phòng kính, gần đến thùng hàng mà Lệnh Sương xuất hiện lúc trước.
Bảo Tú bất lực ngồi đó, đôi mắt ấy lại đỏ ửng lên mà chẳng thể khóc.Lệnh Sương vui vẻ hưởng thụ sự đau đớn của Bảo Tú.
Vài phút sau, Huyền Nhi nhẹ nhàng quay người lại và nói:- Quân, anh đến rồi à?- Nhi, em đang làm gì vậy? Em đã làm gì Hàn Lương?- Hàn Mạc Quân mồ hôi nhễ nhại đứng sau Nhi lên tiếng chất vấn.Anh ngấp ngáp trở về khi nhận được thông báo của Hoàng Am về vụ cháy nhà, rồi theo định vị của cô mà đến.
Vừa mở cửa xe ra là hai khẩu súng lên đạn chĩa thẳng vào mặt, buộc anh phải đi theo.
Hàn Mạc quân được dẫn đến chiếc cửa sắt hoen gỉ sau vài vòng loanh quanh khu này.
Mở cửa ra là mùi máu xộc thẳng lên mũi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-khong-loi/2405674/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.